Đương nhiên, Bạch Trân Trân đã định giúp từ trước rồi, có thể có thêm lợi ích, đương nhiên cô cũng vui.
Tuy cô không biết năng lực quỷ dị trên người mình từ đâu mà có, nhưng dựa theo quan sát của cô, làm chuyện tốt luôn sẽ nâng cao sức mạnh của cô, đây có lẽ chính là lực công đức trong truyền thuyết.
Hơn nữa kết giao với họ, cũng có lợi với Bạch Trân Trân, cô chưa quên chuyện trước đây nguyên chủ cứ mơ mơ hồ hồ mà chết.
Nếu không phải Bạch Trân Trân ngoài ý muốn xuyên tới, nguyên nhân chết cuối cùng của nguyên chủ đoán chừng cũng sẽ bị phán là đột tử, sẽ không có ai hoài nghi rốt cuộc cô ấy chết như thế nào.
Thực ra các mối quan hệ của nguyên chủ rất đơn giản, Bạch Trân Trân từng rà soát cuộc đời của nguyên chủ, thực sự không tìm ra có ai có thể hận cô ấy tới mức sẽ giết cô ấy.
Những đồng nghiệp trong nhà tang lễ đó cô cũng đã tiếp xúc, về cơ bản đã loại trừ hiềm nghi, còn bạn của nguyên chủ...
Nói thật, từ sau khi nguyên chủ đổi nghề làm Nhập Liệm Sư, những người bạn cũ đó đã dần xa cách cô ấy.
Nhưng điều này cũng bình thường, đừng nói là ở Hương Giang năm 90, cho dù là ở niên đại của Bạch Trân Trân, ngành nghề Nhập Liệm Sư này cũng sẽ bị người ta nhìn với cái nhìn thành kiến.
Dù sao thì tiếp xúc với người chết, cho dù không tin thần quỷ, chung quy cũng cảm thấy xui xẻo, dù sao chỉ cần là người dính dáng tới chết chóc, người khác luôn sẽ vô thức tránh đi.
Cha mẹ của Bạch Trân Trân cũng vì suy nghĩ tới điểm này, cho nên mới cưỡng ép yêu cầu cô đổi nghề.
Nói xa rồi, dù sao thì Bạch Trân Trân tìm tới tìm lui, vẫn không có chút manh mối gì về người hại chết cô ấy, nếu có thể mượn trợ ngoại lực điều tra, đối với việc cô tìm ra hung thủ thật sự cũng có ích.
Cô bỏ ra, người khác còn có thể không hồi báo cô sao?
Cho nên suy nghĩ từ nhiều mặt, Bạch Trân Trân vẫn gật đầu đồng ý.
"Được, nhưng tôi nói trước, tôi cũng chỉ là tay mơ, hơn nữa tôi không biết gì về những chuyện tra án phá án này, tôi chỉ có thể tìm ra chỗ không thỏa, cung cấp một hướng đi cho các anh, tìm hung thủ thế nào, còn cần dựa vào bản thân các anh."
Từ Phong và Ông Tấn Hoa đồng loạt gật đầu, bày tỏ mình biết rồi.
Bạch Trân Trân lại nói: "Trưởng khoa Ông, các anh tìm tôi giúp, tuy tôi không có mang danh cố vấn đặc thù, nhưng vẫn dựa theo quy tắc của cố vấn đặc thù, đưa tiền trước rồi làm việc, nếu năng lực của tôi không đủ, chuyện không giải quyết được, các anh cũng không thể trách tôi, tiền tôi sẽ không trả lại."
Trả tiền, trả tiền cái gì?
Cô đã ra tay giúp đỡ rồi, chỉ là năng lực không đủ mà thôi, tiền cô lấy là tiền giúp đỡ, cũng không phải tiền giải quyết án?
Ý tứ của Bạch Trân Trân rất rõ ràng, dĩ nhiên Từ Phong và Ông Tấn Hoa hiểu ý của cô, tâm trạng của hai người họ có hơi vi diệu, luôn cảm thấy Bạch Trân Trân như thế này có hơi khác với Bạch Trân Trân mà họ nghĩ.
Thế nhưng Bạch Trân Trân thản nhiên nhìn họ, ngữ khí không có thay đổi bao nhiêu: "Đồng ý không? Đồng ý thì chúng ta tiến hành bước kế tiếp, không đồng ý thì thôi."
Nói xong, Bạch Trân Trân gọi Trần Tiểu Sinh đã sắp thành tấm phông nên, lập tức muốn rời đi.
Lúc này, cô không hề lề mề chút nào.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa vội vàng lên tiếng ngăn cô lại.
"Cô Bạch, chúng tôi đồng ý."
Bạch Trân Trân hài lòng, quay đầu nhìn Trần Tiểu Sinh: "Tiểu Sinh, anh về trước đi, ngày mai còn phải đi làm nữa."
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Không phải, lẽ nào anh ta chỉ là người công cụ sao, dùng rồi thì vứt, không hề thương xót chút nào sao?
Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Sinh tức giận nói: "Sư phụ, tôi cũng muốn đi, cô tốt xấu cũng là một đại sư, thế nào cũng phải có chút dáng vẻ của đại sư đúng không? Tôi muốn đi cùng sư phụ!"
Nếu cái gì cũng không biết cũng đành, lúc những người này nói chuyện hoàn toàn không che giấu anh ta, Trần Tiểu Sinh còn có thể về nhà sao?
Bây giờ nếu anh ta về, tối nay vách tường nhà họ đều sẽ bị anh ta cào nát mất – anh ta cũng muốn biết chuyện diễn ra tiếp theo ngay mà?
Bạch Trân Trân hơi ngơ ra: "Anh cũng muốn đi cùng sao?"
Trần Tiểu Sinh gật đầu lia lịa: "Sư phụ, cô trẻ trung xinh đẹp, một mình đi theo họ tôi không yên tâm, tôi muốn đi cùng cô, mặc kệ như thế nào, hai sư đồ chúng ta cũng có thể làm bạn không phải sao?"
Đồ đệ của mình mình thương, nhìn dáng vẻ kiên định của Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn Từ Phong và Ông Tấn Hoa đã đứng dậy.
"Đồ đệ tôi cũng muốn đi chung, tuy anh ấy không có năng lực gì lớn, nhưng chung quy cũng có thể giúp được, cho nên các anh cũng phải trả tiền."
Trần Tiểu Sinh ầng ậng nước mắt nhìn Bạch Trân Trân, cảm thấy quả thật mình không theo sai người.
Sư phụ kiếm tiền cũng không quên dẫn theo đồ đệ như anh ta uống canh, cho dù không học được những thủ đoạn huyền học đó, đi theo mở mang kiến thức cũng tốt.