Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 155 - Chương 155:

 Chương 155: Chương 155: Chương 155:

Ông Tấn Hoa và Từ Phong dĩ nhiên đồng ý, không đồng ý cũng không được. Bây giờ họ đang nhờ vả người ta, dĩ nhiên phải tùy đối phương đưa ra điều kiện.

May mà điều kiện nhà Từ Phong không tồi, niên đại này cũng không có thanh toán điện tử mang theo điện thoại là có thể đi khắp nơi gì, dĩ nhiên trong nhà anh ấy có chuẩn bị tiền.

Anh ấy đếm đủ tiền từ trong két bảo hiểm, giao cho Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân đếm, chia một phần tư cho Trần Tiểu Sinh.

Trần Tiểu Sinh cảm động nước mắt lưng tròng, nhưng không khóc ra.

Anh ta theo đúng sư phụ rồi.

***

Khi đoàn người lái xe tới đồn cảnh sát, đã là mười hai giờ khuya.

Tiêu Mỹ Kỳ cũng không phải minh tinh lớn ở Hương Giang gì, chỉ là một minh tinh mới nổi, còn chưa bạo hồng đã mất mạng rồi, lúc ban ngày có không ít fans thủ ở bên ngoài đồn cảnh sát, ầm ĩ đòi đồn cảnh sát bắt hung thủ về quy án, cho mọi người một lời giải thích.

Ban ngày nhiều người, khí thế đó trông rất đáng sợ, nhưng bây giờ đã là mười hai giờ sáng, những người hâm mộ đó đã giải tán từ sớm rồi.

Nhưng án của Tiêu Mỹ Kỳ quả thực gây nên ảnh hưởng rất lớn, bên chỗ đồn cảnh sát cũng tăng ca thẩm vấn phạm nhân, muốn kết thúc sớm vụ án này.

Sau khi Từ Phong được Ông Tấn Hoa đưa đi, nhiệm vụ thẩm vấn liền giao cho Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch.

Bây giờ phía cảnh sát gần như đã có thể khẳng định, La Nhã Văn chính là hung thủ hạ độc sát hại Tiêu Mỹ Kỳ, chỉ cần lấy lời khai của cô ta, vụ án này về cơ bản có thể kết thúc rồi.

Thế nhưng sau khi La Nhã Văn bị bắt về, luôn im lặng, bất luận họ thẩm vấn thế nào, miệng của La Nhã Văn giống như bị dán keo vậy, ngay cả há cũng chưa từng há.

Để thấm vấn cô ta, họ còn mời tới cao thủ thấm vấn trong đồn cảnh sát, nhưng đối mặt với người cứng đầu như La Nhã Văn, cho dù có hàng ngàn thủ đoạn, cô ta không lên tiếng, họ cũng hết cách với cô ta.

Không thể dụng hình bức cung, cưỡng ép cô ta nhận tội nhỉ?

Sau khi Từ Phong tới, lập tức hỏi Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch tình hình thẩm vấn, hai người họ nói không lạc quan.

Trịnh Hải Triều ủ rũ, bất lực nói: "Sếp Từ, chúng tôi thật sự đã dốc hết sức rồi, La Nhã Văn đó không chịu mở miệng, chúng tôi cũng bó phép."

Dương Nhuận Trạch nói: "Nhưng sếp Từ, cho dù không có lời khai của cô ta cũng không sao, chúng tôi đã tìm được rất nhiều chứng cứ ở nhà cô ta, kết quả xét nghiệm bên phía khoa kiểm chứng đã có, xác nhận giống hệt với độc tố trong nội tạng của Tiêu Mỹ Kỳ..."

La Nhã Văn là trợ lý của Tiêu Mỹ Kỳ, quan hệ rất tốt với Tiêu Mỹ Kỳ, Tiêu Mỹ Kỳ rất tin tưởng cô ta, nếu cô ta ra tay, chắc chắn Tiêu Mỹ Kỳ không có bất cứ sự phòng bị nào.

Cộng thêm khi họ tìm cô ta hỏi thăm, La Nhã Văn đột nhiên nổi điên khiến người khác bị thương, lại tìm được nhiều đồ kỳ quặc như thế ở nhà cô ta...

Nhân chứng vật chứng có đủ, cho dù cô ta muốn giở trò cũng không giở trò được.

Họ đều cảm thấy cho dù không có lời khai của La Nhã Văn, vẫn có thể kết án.

Bạch Trân Trân có thể nói gì? Quả nhiên không hổ là cấp dưới đắc lực của Từ phong, thủ pháp giải quyết án này giống y hệt Từ Phong.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dưới tiền đề không suy nghĩ tới nhân tố khác, nhân chứng vật chứng đầy đủ, sao lại không thể định tội cho hung thủ? Cách nghĩ của họ cũng không sai.

Ánh mắt của Bạch Trân Trân rơi lên người Từ Phong, trùng hợp lúc này anh ấy cũng nhìn sang Bạch Trân Trân, khi ánh mắt hai người chạm nhau, tai của Từ Phong đỏ lên, hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện trước đây mình làm.

"Các cậu đưa La Nhã Văn tới phòng thẩm vấn, chuyện tiếp theo giao cho tôi."

Từ Phong phân phó một câu.

Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch không nói gì nhiều, rất nhanh liền rời đi.

Đợi sau khi họ ra ngoài, Từ Phong mới nhìn Bạch Trân Trân, anh ấy do dự một lúc mới nói: "Cô Bạch, tôi không thể nói cho họ biết thân phận thật sự của cô, cho dù cô giúp chúng tôi phá án, tôi cũng không thể nói."

Bạch Trân Trân nhìn Từ Phong, mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn cần Từ Phong giải thích mới được.

Từ Phong thở hắt ra một hơi, cực kỳ nghiêm túc nói: "Cô Bạch, cho dù tôi biết thế giới này không phải như tôi nhìn thấy, có người sẽ lợi dụng tà thuật hại người, nhưng điều này không đại biểu ai cũng như vậy, trong các vụ án tôi tiếp tay, ít nhất phần lớn đều là người bình thường phạm tội."

Tuy thỉnh cầu sự giúp đỡ của Bạch Trân Trân, cũng hi vọng sửa lại những vụ án đã xử sai, bắt được hung thủ thật sự, nhưng có một số chuyện vẫn phải nói rõ ràng trước.

Bạch Trân Trân đã mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân, nhưng Trần Tiểu Sinh lại không biết, nhìn thấy Từ Phong muốn xóa bỏ công lao của sư phụ mình, anh ta không phục nói: "Đốc sát Từ, sao cậu có thể như vậy chứ? Là cậu tìm sư phụ tôi tới giúp đỡ, sao sau khi sư phụ tôi giúp xong, cậu lại muốn xóa bỏ công lao của sư phụ tôi chứ?"

Giúp đỡ còn phải che giấu, thế này mà được à?

Bình Luận (0)
Comment