Bắt được người, tiếp theo chính là đi theo quy trình chính quy, Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh ở đây cũng không có ích gì, cô phủi mông, dứt khoát dẫn Trần Tiểu Sinh rời đi.
Ngoài dự liệu là Ông Tấn Hoa không ở lại mà theo hai sư đồ họ lên xe.
Trần Tiểu Sinh nhìn Ông Tấn Hoa, vô cùng hồ nghi nói: "Trưởng khoa Ông, cậu không ở lại sao?"
Đi theo họ là sao?
Ông Tấn Hoa cười, trả lời: "Tôi ở lại không có ích gì, ngày mai rồi tới xem cũng vậy, cô Bạch đã giúp A Phong nhiều như thế, nếu cậu ấy còn không giải quyết được nữa, há không phải là cô phụ tâm ý của cô Bạch?"
Bạch Trân Trân nhếch khóe miệng, xua tay với Ông Tấn Hoa: "Đừng đội cho tôi cái mũ cao, tôi cũng không tốn bao nhiêu tâm tư, đây không phải là đã nhận tiền rồi sao? Tôi nên làm vậy."
Sau khi nói xong lời này, Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói chuyện.
Ông Tấn Hoa thấy vậy, thông minh không nói gì tiếp nữa.
Hôm nay đã dày vò không ít chuyện, lúc quay về đã là ba giờ sáng.
Có câu nói một lần lạ hai lần quen, Trần Tiểu Sinh dứt khoát không về nhà, trực tiếp ở chỗ Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân tắm xong, vừa nằm lên giường chuẩn bị ngủ liền cảm thấy một luồng khí lạnh cuộn tới, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm thấp rất nhiều.
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy trong phòng có thêm một số quỷ hồn kỳ quái.
Những quỷ hồn đó trông đơ đơ, ai cũng thiếu cánh tay cụt cái chân, một đống lớn như vậy chụm lại, trông còn có thêm vài phần đáng thương.
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải chứ? Những người này qua đêm nay là không thể sống nữa sao? Cứ nhất quyết phải chen vào cùng một đêm tác quái?
Những con quỷ đó đột nhiên há miệng ra, đồng loạt phát ra tiếng thét, thét đinh tai nhức óc khiến đầu của Bạch Trân Trân kêu ong ong, cô biến sắc, cầm cái gậy đánh bóng bên giường xông tới.
"Tôi cho các người kêu, cho các người kêu, đêm hôm còn cho người ta ngủ không? Các người muốn gì? Tôi đâu có đắc tội mấy người, ngay cả ngủ cũng không cho tôi ngủ!!"
Sức trên tay Bạch Trân Trân không yếu, cộng thêm sự hỗ trợ của gậy đánh bóng, lập tức đánh đám quỷ đó sợ chết khiếp.
Không thể kêu, đám quỷ đó rất nhanh liền tan tác như chim muông, trong phòng khôi phục tĩnh lặng.
Bạch Trân Trân xách gậy đánh bóng quay về bên giường, cô tức tối quét mắt nhìn xung quanh, mắt vừa nhắm lại, trực tiếp ngã xuống giường.
Cô muốn ngủ, ai tới ồn ào cô đều không cho phép!
Bạch Trân Trân vừa chìm vào giấc mộng, liền có một bóng ma màu đỏ từ bên cửa sổ bay vào.
Bóng ma màu đỏ lư lửng phía trên giường, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường.
Vô số 'sợi tơ' màu đỏ từ trên người cô ta kéo dài ra, từng chút vươn về phía cô gái đang nằm trên giường, cô vẫn vô tri vô giác ngủ, tựa như không biết nguy hiểm sắp tới.
Bóng ma màu đỏ chậm rãi hạ xuống, khoảng cách một người một quỷ chưa tới 20cm, mà những sợi tơ rũ xuống trên người cô ta cũng quấn lên người Bạch Trân Trân.
Ngay lúc này, Bạch Trân Trân mở mắt ra, trong mắt cô hiện rõ dáng vẻ của bóng ma màu đỏ đó.
Bạch Trân Trân: "..."
Bạch Trân Trân: "!!!"
Người thiếu ngủ nổi điên lên vô cùng đáng sợ, đặc biệt là Bạch Trân Trân vừa mới có một chút buồn ngủ như thế, còn chưa đợi cô ngủ đã có quỷ tới xua đuổi cơn buồn ngủ của cô chạy mất.
Thi nhau kéo tới như vậy rốt cuộc có thôi đi không?
Bóng ma màu đỏ đó há miệng về phía Bạch Trân Trân, lộ ra hàm răng trắng bóc, Bạch Trân Trân siết chặt nắm đấm, đánh lên mặt cô ta.
Bóng ma màu đỏ phát ra tiếng kêu chói tai, trực tiếp bị một đấm này của Bạch Trân Trân đánh bay.
Bạch Trân Trân từ trên giường trở người dậy, nhào về phía bóng ma màu đỏ đó.
Bạch Trân Trân nổi giận đùng đùng dĩ nhiên lực sát thương cũng tăng lên gấp bội, cô ấn bóng ma màu đỏ đó xuống đất đánh, từng đấm từng đấm đều chào hỏi lên mặt của bóng ma màu đỏ đó.
Bóng ma màu đỏ đó mới đầu còn giãy giụa, nhưng sau khi lực độ xuống tay của Bạch Trân Trân ngày càng lớn, ánh sáng màu vàng nhạt lấp lánh, thân ảnh vốn ngưng kết của bóng ma màu đỏ đó dần nhạt đi, cuối cùng bị Bạch Trân Trân đánh tan thân thể.
Sau khi bóng ma màu đỏ biến mất, lửa giận trong lòng Bạch Trân Trân cũng tan biến hết, cô thở hắt ra, nhìn quanh tứ phía, chậm rãi đi tới bên giường, thân thể mềm nhũn, lại nằm trên giường bất động.
May mà bóng ma màu đỏ đó là con cuối cùng tới, sau khi cô đánh tan, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng có thể ngủ một giấc ngon.
Bạch Trân Trân ngủ tới chín giờ sáng ngày hôm sau mới dậy.
Nhưng tính ra cô cũng ngủ chưa tới sáu tiếng, Bạch Trân Trân vẫn cảm thấy đầu nặng trĩu.
Nhưng cô đã xin nghỉ hai ngày ở nhà tang lễ rồi, không thể nghỉ mãi.
Bạch Trân Trân đi tắm rửa thay đồ ra ngoài, vừa tới phòng khách, nhìn thấy Trần Tiểu Sinh mang mái tóc rối xù từ trong phòng đi ra.
Anh ta cũng ngủ quên, tới bây giờ mới dậy.