"Sư phụ, chào buổi sáng."
Trần Tiểu Sinh hữu khí vô lực chào một tiếng, Bạch Trân Trân gật đầu với anh ta: "Đi tắm đi, chúng ta còn phải đi làm."
Sau khi nghe Bạch Trân Trân nói, Trần Tiểu Sinh càng thêm uể oải.
"Sư phụ, không đi được không?"
Anh ta đã là người hơn ba mươi tuổi, thực sự không chịu nổi.
Nhìn Trần Tiểu Sinh mặt mày xanh ngắt, Bạch Trân Trân cũng không cưỡng cầu anh ta đi cùng mình.
"Vậy được, anh ở nhà nghỉ ngơi, tôi xin nghỉ cho anh, dù sao lớn tuổi rồi, có thể hiểu."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Phát hiện hình như mình bị sư phụ coi thường, Trần Tiểu Sinh lập tức hăng hái: "Sư phụ, tôi muốn đi làm với cô, tôi mới ba mươi sáu tuổi, tôi không hề lớn tuổi chút nào!"
Anh ta còn chưa kết hôn, lớn tuổi cái gì?
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Bạch Trân Trân bật cười, không khuyên thêm.
Hai người tùy tiện ăn bữa sáng, lúc này mới đến nhà tang lễ.
May mà bởi vì tính đặc thù của công việc, họ là Nhập Liệm Sư, thời gian đi làm vẫn rất linh hoạt, tuy tới muộn, nhưng sẽ không trừ lương của họ.
Hôm nay không có bao nhiêu thi thể được đưa tới, tuy họ đi làm, nhưng không bận, Trần Tiểu Sinh không đi đâu hết, ở trong phòng làm việc của Bạch Trân Trân ngủ bù.
Bạch Trân Trân không buồn ngủ, lấy sổ ghi chép của mình ra từ từ lật xem.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, Bạch Trân Trân đầu cũng không ngẩng nói.
"Mời vào."
Người bên ngoài đẩy cửa đi vào, Bạch Trân Trân vô thức ngẩng đầu nhìn sang, lại phát hiện người đi vào lại là chưởng quản của nhà tang lễ, Cầu Quốc Hoa.
Bạch Trân Trân vội vàng đứng dậy từ sau bàn làm việc, sải bước đi về phía Cầu Quốc Hoa.
"Chú Cầu, sao chú tới đây?"
Thân là chưởng quản của nhà tang lễ, Cầu Quốc Hoa không phải ngày nào cũng sẽ tới nhà tang lễ, ông ấy tới tìm mình, Bạch Trân Trân thật sự cảm thấy hơi bất ngờ.
Năm nay Cầu Quốc Hoa đã sáu mươi tuổi, tuy tóc hai mai đã bạc, nhưng dáng người rất thẳng, trạng thái tinh thần trông rất tốt, nhìn thoáng qua, không khác gì với người ngoài năm mươi.
Sau khi Cầu Quốc Hoa đi vào, cười ha ha nói với Bạch Trân Trân: "Trân Trân à, cô khiến nhà tang lễ chúng ta rất hãnh diện, bởi vì có cô, danh tiếng của nhà tang lễ chúng ta lớn hơn trước đây không ít, rất nhiều người đều muốn đưa thi thể tới nhà tang lễ chúng ta."
Tuy lời này có một chút thành phần phóng đại, nhưng ở phương diện nào đó cũng không nói sai.
Tay nghề của Bạch Trân Trân thì không cần phải nói, mặc kệ là thi thể như thế nào, tới tay cô, cô đều có thể khôi phục thành dáng vẻ khi còn sống của người chết.
Sau khi cô tới, rất nhanh đã thay thế Cổ Anh Hùng, trở thành chiêu bài sống của nhà tang lễ Thiên Thịnh.
Hơn nữa cô còn thiện lương, cũng sẽ không mèo khen mèo dài đuôi, dạy không những kỹ thuật độc môn của cô cho Nhập Liệm Sư khác, bởi vì nguyên nhân này, kỹ thuật của Nhập Liệm Sư khác ở nhà tang lễ đều nâng cao không ít.
Đối với một nhân viên như vậy, dĩ nhiên Cầu Quốc Hoa vô cùng thích, càng đừng nói cô còn xinh đẹp như vậy, chỉ nhìn cũng khiến người ta cảm thấy vui mắt.
Bạch Trân Trân nhìn gương mặt tươi cười của Cầu Quốc Hoa, thản nhiên lùi lại hai bước, mày cũng nhíu lại.
Không đúng, rất không đúng.
Bạch Trân Trân từng bị Cầu Quốc Hoa gài rất nhiều lần, bây giờ đã sắp hình thành phản xạ có điều kiện rồi, người này chỉ cần đội mũ cao cho mình, còn lộ ra nụ cười không mang ý tốt này, chắc chắn là có hố ở phía trước đang đợi cô.
Bị gài một hai lần còn được, bị gài quá nhiều lần, Bạch Trân Trân đâu thể dính bẫy nữa?
Cầu Quốc Hoa giống như không nhìn ra sự phòng bị của Bạch Trân Trân, cười ha ha nói: "Trân Trân à, chú Cầu có chuyện muốn nhờ cô giúp, không biết cô có thể giúp chú Cầu chút không."
Bạch Trân Trân: "..."
Đây là đổi nghề tới bán thảm sao?
Cô mặt không cảm xúc nhìn Cầu Quốc Hoa, đợi ông ấy tiếp tục nói.
Bạch Trân Trân không tiếp lời, Cầu Quốc Hoa có hơi ngại, nhưng ưu điểm lớn nhất của ông chính là da mặt đủ dày, cho nên cho dù Bạch Trân Trân không tiếp lời, ông vẫn nói tiếp.
"Trân Trân à, cô là Nhập Liệm Sư có kỹ thuật tốt nhất trong nhà tang lễ chúng ta, chỗ tôi có một việc muốn cô giúp..."
Được, dự cảm của cô quả nhiên không sai, Cầu Quốc Hoa lại tìm việc cho cô làm rồi.
Bạch Trân Trân lắc đầu, ngữ khí kiên định nói: "Chú Cầu, trước đây tôi từng nói với chú, đưa thi thể vào nhà tang lễ, tôi chắc chắn sẽ xử lý, nhưng tôi không nhận việc ngoài."
Tuy Hương Giang đã bắt đầu phổ biến hỏa táng, phần đông mọi người cũng đã quen với hỏa táng, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ lựa chọn hỏa táng.
Có những gia đình khá kiêng kỵ và chú trọng vẫn sẽ dựa theo tập tục cũ thổ táng.
Nhập Liệm Sư cũng sẽ nhận việc như vậy, đến nhà chủ thuê chỉnh lý nghi dung cho người chết.
Nhưng Bạch Trân Trân không muốn ra ngoài làm việc.