Bạch Trân Trân dầu muối không vào, Cầu Quốc Hoa chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, ông ấy không hiểu vì sao Bạch Trân Trân vốn dễ nói chuyện đột nhiên đổi tính, vốn tưởng khuyên cô ra ngoài làm việc rất dễ, ai biết sự việc lại biến thành thế này?
Ông ấy bày ra dáng vẻ khổ không nói hết, Bạch Trân Trân lại không cảm thấy gì, tiếp tục lật đọc bút ký của mình.
Chưởng quản Cầu Quốc Hoa này không hẳn là người xấu, chỉ là có hơi keo kiệt, hơn nữa còn có hơi được đà lấn tới.
Sau khi biết năng lực của Bạch trân Trân xuất chúng, ông ấy đã nhận không ít việc trước đây sẽ không nhận không nói, còn không tăng lương cho cô — tuy lương của cô vốn đã không ít, nhưng việc cô làm cũng nhiều!
Bạch Trân Trân chỉ lười so đo những chuyện này nhưng không có nghĩa cô là oan đại đầu, Cầu Quốc Hoa này ngày càng quá đáng, Bạch Trân Trân không muốn đi làm không công.
Không đi là không đi, cô xem Cầu Quốc Hoa có thể làm gì cô.
"Chú Cầu, chú đi tìm Anh Hùng đi, chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý đi."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Bạch Trân Trân lại nói: "Thực sự không được thì chú đi tìm Cường Tử, anh ấy rất thích ra ngoài làm việc, nếu Cường Tử không đi, chú còn có thể tìm anh Phong, chắc chắn anh ấy cũng đồng ý đi."
Nói xong, Bạch Trân Trân do dự một chút, chỉ Trần Tiểu Sinh nằm trên sô pha ngủ khò khò: "Nếu chú Cầu chú cảm thấy họ đều không được, vậy thì gọi Tiểu Sinh đi, anh ấy là đồ đệ thân truyền của tôi."
Sư phụ không đi, đồ đệ đi thay sư phụ cũng như nhau.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Trần Tiểu Sinh trong cơn mơ mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng của Bạch Trân Trân, anh ta ngồi bật dậy, lẩm bẩm một câu sư phụ tôi có thể, sau đó lại ngã xuống, ôm bụng tiếp tục ngủ.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô vô tội nhìn Cầu Quốc Hoa: "Chú Cầu, người có thể chọn thực sự quá quá nhiều, cũng không phải nhất định phải là tôi, chú tìm người khác đi."
Cầu Quốc Hoa: "Người ta chỉ định bảo cô đi, hơn nữa trả thù lao rất cao."
Bạch Trân Trân phụt một tiếng, không cho ý kiến với lời ông ấy nói.
Thù lao rất cao? Có thể cao cỡ nào?
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Trân Trân, trong lòng Cầu Quốc Hoa cũng có hơi loạn tùng phèo, nếu Bạch Trân Trân không nguyện ý đi, đơn làm ăn này thật sự không làm được.
Dù sao người ta chính là cần Nhập Liệm Sư có kỹ thuật tốt nhất, hơn nữa cũng đã điều tra Nhập Liệm Sư ở nhà tang lễ của họ, chỉ tên điểm họ muốn Bạch Trân Trân, cho dù muốn đổi người cũng không được.
Nghĩ tới dáng vẻ trước đó mình đồng ý chắc nịch với người ta nói không thành vấn đề, Cầu Quốc Hoa hận không thể quay ngược lại tát mặt mình bốp bốp.
Ai biết Bạch Trân Trân sẽ đột nhiên khó nhằn, ông ấy có thể làm thế nào?
Mũ cao cũng đội rồi, người cũng khen rồi, lời hay ý đẹp đều nói rồi, Bạch Trân Trân vẫn bất động, ông ấy không cảm thấy sau khi mình nói ra thù lao cao, Bạch Trân Trân sẽ bị dao động.
Cô nói kiên quyết như thế, thù lao cao có thể đả động cô mới kỳ lạ.
Quả nhiên, sau khi ông ấy nói đối phương sẽ trả thù lao cao, Bạch Trân Trân vẫn bày ra dáng vẻ hời hợt.
Cầu Quốc Hoa đã tuyệt vọng rồi, bất lực nói: "Xem ra không kiếm được hai mươi vạn này rồi..."
Ánh mắt Bạch Trân Trân lóe lên, nhanh chóng mở miệng hỏi một câu: "Hai mươi vạn?"
Cầu Quốc Hoa gật đầu: "Đúng vậy, hai mươi vạn, người ta chi hai mươi vạn mời cô đi chỉnh lý di dung giúp, nếu cô đã không muốn đi..."
Kết quả không đợi Cầu Quốc Hoa nói hết, Bạch Trân Trân nghiêm túc nói: "Chú Cầu, tôi nghĩ lại, chú nói đúng, tôi không thể phá hỏng danh tiếng của nhà tang lễ chúng ta, tôi đi. '
Tiền hay không không quan trọng, cái quan trọng là thực ra cô cũng muốn ra ngoài làm việc, dù sao yêu cầu cao, thử thách cũng cao, kỹ thuật của cô chẳng phải là được rèn luyện ra từ những thách thức không ngừng nghỉ sao?
Cầu Quốc Hoa: "..."
Cách mà ông ấy cho rằng bất khả thi nhất thế mà lại thuyết phục được Bạch Trân Trân? Cho dù lời Bạch Trân Trân nói hay tới đâu, Cầu Quốc Hoa cũng rất rõ, sở dĩ cô sẽ đồng ý chính là bởi vì hai mươi vạn thù lao đó.
"Trân Trân, từ khi nào cô để tâm tới tiền bạc như vậy?"
Bạch Trân Trân: "..."
Bạch Trân Trân ngày trước ở trong đầu Cầu Quốc Hoa rốt cuộc mang hình tượng gì? Một lòng chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật, coi tiền bạc như phân?
Cô cũng không phải thánh nhân, còn chê tiền cắn tay sao?
Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc nhìn Cầu Quốc Hoa: "Chú Cầu, một tháng lương của tôi mới bốn vạn, hai mươi vạn bằng với năm tháng lương của tôi rồi."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Được, có nhu cầu luôn tốt hơn thật sự vô dục vô cầu.
"Vậy cô thu xếp một chút, buổi chiều tới đi, tôi nói với đối phương một tiếng, họ sẽ cử xe tới đón cô."