Bạch Trân Trân gật đầu, lại hỏi một câu: "Chú Cầu, nhà ai vậy, mời một Nhập Liệm Sư ra tay hào phóng như vậy?"
Vừa vào đã cho hai mươi vạn – Bạch Trân Trân nghi ngờ đối phương không chỉ cho từng này tiền, với tính cách tham tiền của chú Cầu, nếu không chấm mút mới lạ.
Nhưng trước đây ra ngoài làm việc, cùng lắm cũng chỉ mấy nghìn tệ mà thôi, tốt lắm là cho một vạn, đây đã là mức thù lao rất cao rồi, bất thình lình cho hai mươi vạn.
Bạch Trân Trân thậm chí hoài nghi di thể cần cô chỉnh lý di dung đã thành thịt vụn rồi, nếu không sao lại chi ra nhiều tiền như vậy mời Nhập Liệm Sư?
Lúc này Cầu Quốc Hoa mới phát hiện hình như mình chưa nói với Bạch Trân Trân biết khách hàng là ai, thế là nói.
"Người chết là cậu hai của tập đoàn Lý thị."
Tập đoàn Lý thị?
Bạch Trân Trân lục tìm một vòng trong đầu, không tìm được tin tức liên quan, Cầu Quốc Hoa bất đắc dĩ, phổ cập cho cô một chút.
Tập đoàn Lý thị là gia tộc lâu đời ở Hương Giang, họ giàu lên nhờ ngành dệt vải, là ông trùm ngành dệt ở Hương Giang.
Người đứng đầu Lý thị bây giờ là Lý Hằng Thiên, người chết là con trai thứ hai do vợ cả sinh, người chi số tiền lớn mời Bạch Trân Trân tới là vợ của cậu hai Lý Gia Vận, Tống Nhã Lan.
Tập đoàn Lý thị nhà lớn nghiệp lớn, Lý Hằng Thiên tổng cộng có sáu bà vợ, ngoài vợ cả, còn có năm bà vợ nữa.
Vợ cả của Lý Hằng Thiên có ba trai một gái, trong đó đứa con trai thứ hai Lý Gia Vận là đứa con bà ta thương nhất, là đứa ưu tú nhất cũng có tiền đồ nhất trong bốn đứa con.
Bạch Trân Trân: "..."
Chẳng trách ra tay phóng khoáng như vậy, thì ra là hào môn, nhưng ra tay phóng khoáng cũng có nghĩa quy tắc cũng nhiều.
Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, nhưng cũng không nuốt lời.
Vì hai mươi vạn, cô vẫn nguyện ý thu liễm lại tính khí của mình.
Bạch Trân Trân hỏi thăm Cầu Quốc Hoa, Lý Gia Vận làm sao mà chết, tình trạng thi thể tổn hại như thế nào, nhưng Cầu Quốc Hoa không biết gì.
"Không rõ, người nhà họ Lý không nói."
Không biết tình hình thi thể, thế này có hơi phiền phức, cậu chủ hào môn xảy ra chuyện, trên báo chí lại không có tin tức, điều này đại biểu cái chết của Lý Gia Vận đó có thể có chút vấn đề.
Xử lý thi thể của anh ta chắc khá phiền phức.
Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, đánh thức Trần Tiểu Sinh, dẫn anh ta đi chuẩn bị công cụ.
Những thứ nên mang đều mang đi, tới lúc đó nếu có vấn đề gì, bảo Trần Tiểu Sinh quay về lấy, hoặc nhờ người khác đưa tới đều được.
"Phải rồi, Tiểu Sinh, anh về nhà lấy một ít chu sa và giấy vàng tới, tàn nhang cũng chuẩn bị một ít, tôi cần dùng."
Không biết vì sao, mí mắt trái của Bạch Trân Trân giật ghê gớm, cô cảm thấy trong thế giới có quỷ tồn tại này, mí mắt giật chắc không thể dùng loại khoa học như mí mắt co giật để giải thích, vẫn phải chuẩn bị một chút.
Lỡ như gặp phải quỷ gì đó, họ không tới mức mù mắt bắt bừa.
Trần Tiểu Sinh gật đầu, rất nhanh liền đi lấy đồ tới.
Buổi trưa ăn cơm xong chẳng bao lâu, người nhà họ Lý đã tới.
Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh mang công cụ ngồi lên xe.
Lúc lên xe, Bạch Trân Trân phát hiện trên hàng ghế sau có một người phụ nữ trẻ ăn mặc rất tri thức, cô ngơ ra, nhìn bảo vệ đứng bên cạnh.
"Xe này không phải xe chuyên rước chúng tôi sao?"
Sao trên xe còn có một người ngồi?
Bảo vệ nhìn vào trong xe, không phát hiện có vấn đề gì, anh ta nghiêm mặt, lên tiếng nói: "Cô Bạch, chúng ta là người do cô hai phái tới, không rước ai khác nữa."
Cũng tức là nói họ đặc biệt tới rước Bạch Trân Trân, trên xe sẽ không có ai khác.
Ngay lúc Bạch Trân Trân muốn hỏi thử bóng người đó là ai, Trần Tiểu Sinh kéo cửa xe ra, trực tiếp ngồi vào, anh ta đưa tay gọi Bạch Trân Trân một tiếng.
"Sư phụ, mau lên xe."
Nhìn tay Trần Tiểu Sinh xuyên qua đầu người phụ nữ đó, nét mặt của Bạch Trân Trân trở nên vi diệu.
Thế mà là một con quỷ sao?
Nhưng hình như không giống với những con quỷ mình nhìn thấy trước đây, trông không giống quỷ lắm, ngược lại giống như người sống.
Bạch Trân Trân không hỏi gì nhiều, trực tiếp ngồi lên xe.
Khi ngồi xuống, cho dù Bạch Trân Trân cố ý tránh đối phương, nhưng tay vẫn bất cẩn đụng trúng tay của con quỷ đó.
Con quỷ đó quay phắt đầu nhìn sang: "Tôi có thể chạm vào cô?"
Bạch Trân Trân ngó lơ cô ta, sau khi lên xe liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Nữ quỷ kinh ngạc và hoài nghi nhìn Bạch Trân Trân, dò thám nắm tay của Bạch Trân Trân.
Khi phát hiện mình thật sự có thể đụng được Bạch Trân Trân, nữ quỷ khóc hu hu lên.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cô Bạch đúng không? Cô nhất định có thể nhìn thấy tôi, cô Bạch, cô là đại sư đúng không? Cô Bạch, xin cô giúp tôi..."
Quỷ hồn không có nước mắt, nhưng hình như nữ quỷ trước mặt này là trường hợp đặc biệt.
Cô ta khóc sướt mướt, lực nắm lấy bàn tay đó của Bạch Trân Trân ngày càng lớn, Bạch Trân Trân thậm chí cảm thấy xương tay của mình bị cô ta nắm tới kêu răng rắc.
Bạch Trân Trân: "..."
Có thể bị quỷ đụng tới cũng không phải chuyện tốt gì.