Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167:

 Chương 167: Chương 167: Chương 167:

Bạch Trân Trân mở mắt ra, quay đầu nhìn nữ quỷ khóc tới thương tâm kia.

"Buông tôi ra."

Nữ quỷ vội vàng buông Bạch Trân Trân ra, lấy lòng nhìn cô.

Trần Tiểu Sinh bên cạnh dĩ nhiên không nhìn thấy nữ quỷ, anh ta còn tưởng Bạch Trân Trân nói chuyện với mình.

"Sư phụ, tôi không có chạm vào cô."

Giữa anh ta và Bạch Trân Trân còn cách một chỗ ngồi, nào chạm tới Bạch Trân Trân được?

Nhìn dáng vẻ mơ hồ đó, Bạch Trân Trân nháy mắt với Trần Tiểu Sinh, Trần Tiểu Sinh hiểu ngay.

Xem ra sư phụ lại nhìn thấy quỷ rồi, bây giờ chắc cô muốn nói chuyện với quỷ hồn, cần mình yểm trợ.

Theo Bạch Trân Trân thời gian dài như vậy, sự ăn ý giữa Trần Tiểu Sinh và cô đã được mài luyện ra, sau khi phát giác được ý của Bạch Trân Trân, anh ta lập tức lên tiếng nói chuyện với bảo vệ ngồi phía trước.

Mà Bạch Trân Trân thì đè thấp giọng, bắt đầu hỏi tình huống của nữ quỷ kia.

Cô không muốn quan tâm tới nữ quỷ kỳ quái này, nhưng nữ quỷ này rất biết gây sự, Bạch Trân Trân ngó lơ cô ta, cô ta liền đâm đâm chọc chọc lên người Bạch Trân Trân, khiến Bạch Trân Trân không thể yên được.

May mà nữ quỷ này là một kẻ lắm lời, Bạch Trân Trân không cần hỏi nhiều gì, chỉ một câu liền khiến cô ta nói hết chuyện của mình ra.

Cô ta nói cô ta tên Tống Nhã Lan, là vợ của Lý Gia Vận.

Bạch Trân Trân: "..."

Không phải, nếu cô ta là Tống Nhã Lan, vậy người chi hai mươi vạn mời cô tới đó lại là ai?

Làm quỷ còn có thể tiêu tiền sao?

Chỉ có điều Bạch Trân Trân chưa từng gặp Tống Nhã Lan, nên đối với người này, à không, quỷ này cô vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn được.

Người ta thường nói, đã nói dối thì có mà hết bài này tới bài khác, quỷ là thứ dễ lừa người nhất, đối với những điều cô ta nói, Bạch Trân Trân giữ nguyên thái độ hoài nghi.

Tống Nhã Lan hiển nhiên cũng nhìn thấu những gì Bạch Trân Trân đang suy nghĩ, cô ta kích động bắt lấy tay Bạch Trân Trân, nước mắt rơi rào rào xuống: "Cô Bạch, tôi thực sự là Tống Nhã Lan, tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại biến thành cái bộ dạng này, tôi vừa tỉnh lại đã như vậy rồi..."

Nói qua nói lại, lời Tống Nhã Lan nói càng không rõ ràng mạch lạc hơn, cô ta gấp gáp tới độ nước mắt chảy ròng ròng, nhưng hết lần này tới lần khác đều không nói ra chứng cớ gì chính xác để chứng minh thân phận của cô ta.

Bạch Trân Trân nhìn Tống Nhã Lan, ngược lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

Phải biết quỷ hồn không có thực thể, đau đến tận cùng sẽ chảy ra huyết lệ, mà huyết lệ kia cũng là do oán khí ngưng kết mà thành, quỷ này lại rất kỳ quái, nước mắt của cô ta trong suốt, hơn nữa còn như không mất tiền, rơi lả tả xuống đất.

Bạch Trân Trân: "..."

Một quỷ hồn ôm cánh tay cô khóc không ngừng đúng là khiến cho người ta cảm thấy nhức đầu.

"Cô có thể ngừng khóc hay không?"

Bạch Trân Trân thấp giọng nói: "Cô mà khóc nữa thì tôi phải đánh cô."

Có điều Tống Nhã Lan không tin, cô ta ôm cánh tay Bạch Trân Trân, khóc càng lớn tiếng hơn.

Bạch Trân Trân: "..."

Thứ đồ chơi này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn cảm thấy cô sẽ thương hương tiếc ngọc, sẽ không ra tay với cô ta?

Bạch Trân Trân đập túi đeo vai của mình về phía đầu cô ta – xin lỗi, cô cũng là con gái, cô sẽ không thương hoa tiếc ngọc với một nữ quỷ văng ra không giải thích được.

Tống Nhã Lan: "!!!"

Bạch Trân Trân không chút do dự đánh cô ta ngay lập tức, cảm giác đau tồn tại chân thực trên đầu khiến toàn thân Tống Nhã Lan bối rối, cô ta không thể tin nhìn Bạch Trân Trân, bật thốt lên.

"Cô lại đánh tôi?!"

Bạch Trân Trân cười nhạo: "Đánh cô thì đánh cô, tôi tự nguyện, cô quản được à?"

Tống Nhã Lan: "!!!"

Cô ta không thể ngờ mình biến thành quỷ một cách không minh bạch, đều đã đáng thương tới thế rồi mà Bạch Trân Trân lại có thể không có chút đồng tình nào, lại còn đánh cô nữa, ngoài ra nhìn dáng vẻ của Bạch Trân Trân, nếu cô muốn tiếp tục làm loạn thì Bạch Trân Trân vẫn sẽ tiếp tục đánh cô.

Tống Nhã Lan làm quỷ đã được gần một tháng, từ sau khi biến thành quỷ, người sống cơ bản không thấy được cô, cô cũng mất cảm giác đau, bây giờ bất ngờ bị đánh một cái, ngoại trừ khổ sở cô ta vẫn còn có một xíu vui vẻ...

Cảm nhận được sự đau đớn có phải đồng nghĩa với việc cô còn hy vọng sống lại hay không?

Bạch Trân Trân nhìn Tống Nhã Lan một cái, thấy cô ta cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại, Bạch Trân Trân cũng không quan tâm tới cô ta nữa.

Nhà cũ nhà họ Lý ở núi Bình Đỉnh có điều Lý Gia Vận không hề ở nhà cũ trên núi bình đỉnh, nhà anh ta ở khu nhà giàu tại vịnh Repulse.

Bạch Trân Trân nhớ tháp Trấn Hải trong truyền thuyết hình như cũng nằm ngay ở vịnh Repulse, có điều Hương Giang này với Hương Giang mà cô biết có vẻ không giống nhau lắm, cũng không biết có còn tháp Trấn Hải nổi tiếng hay không.

Bình Luận (0)
Comment