Có điều Bạch Trân Trân cũng cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói thì người ở nơi đó không giàu thì sang, nếu nhà bọn họ có người qua đời, muốn mời thì hẳn phải mời nhập liệm sư bên nhà tang lễ Hương Giang, sao lại tới tìm cô chứ?
Đừng thấy Bạch Trân Trân rất có lòng tin với kỹ thuật của bản thân mình, cô bây giờ cùng lắm mới hai mươi bốn tuổi, vào nghề cùng lắm mới được có một năm, mặc dù đi theo Trần đại sư danh tiếng lẫy lừng nhưng suy cho cùng cô vẫn còn trẻ tuổi, cứ coi như có năng lực xuất chúng thì cũng không thể bị bọn phú hào để ý tới.
Cũng không phải là Bạch Trân Trân chê bai chính mình mà do những gia đình giàu có cao cấp kia tìm nhập liệm sư thì chắc chắn cũng là người nổi danh rất lâu, nhà tang lễ nhỏ như các cô toàn các nhập liệm sư có danh tiếng trong phạm vi nhỏ, sao có thể lọt vào mắt của bọn họ?
Hơn nữa người nhà họ Lý lại còn đồng ý? Chuyện này cũng quá kì quái rồi.
Lúc trước, Bạch Trân Trân bị hai trăm ngàn kia làm cho mê muội, bây giờ sau khi tỉnh táo lại, Bạch Trân Trân mới phát hiện có chỗ không ổn.
Có điều cô tới thì cũng đã tới rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm thì cô không kiếm khoản tiền này, thì ngược lại cũng không có cái gì có thể khiến cô sốt sắng.
Lái xe khoảng chừng bốn mươi phút, cuối cùng đã tới chỗ đó.
Vệ sĩ ngược lại thực sự rất khách khí với Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh, trong lời nói cũng không lộ ra chút ý khinh rẻ nào.
Xe dừng lại bên trong một ngôi biệt thự ở Sơn Cảnh viên trong sơn trang Dương Minh, nơi này chắc là nhà của nhà họ Lý Vận.
Trần Tiểu Sinh xuống xe trước một bước, lúc Bạch Trân Trân chuẩn bị đi nhưng phát hiện thân thể nữ quỷ tự xưng là Tống Nhã Lan run rẩy kịch liệt.
Hồn phách của cô ta vốn dĩ vô cùng tập trung, nhưng từ sau khi lái xe vào sơn trang Dương Minh, cô ta trở nên không đúng đắn lắm, sau khi tới Sơn Cảnh viên, thân thể của cô ta run rẩy càng mạnh hơn.
Đến khi đi vào trong sân biệt thự, hồn phách cô ta lại có xu hướng tan rã.
Biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân khẽ rung lên, cô nhanh chóng móc ra một người giấy nhỏ do mình cắt từ trong người ra, thuận tay kéo Tống Nhã Lan qua, nhét cô ta vào trong thân thể của người giấy.
Sau khi thấy thân thể của Tống Nhã Lan dung hợp hoàn mỹ với người giấy nhỏ, Bạch Trân Trân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút sửng sốt – co làm mấy chuyện này càng ngày càng thuần thục hơn.
Nếu sau này không thích hợp làm nhập liệm sư nữa thì nói không chừng cô còn có thể đi làm bà mo.
Có điều nghĩ đến sau khi làm bà mo phải giao thiệp với đủ loại nhân vật, Bạch Trân Trân rùng mình một cái, ép suy nghĩ đáng sợ này xuống.
Thôi, làm bà mo cái gì chứ, vẫn nên làm nhập liệm sư một cách đàng hoàng.
"Cô Bạch?"
Trần Tiểu Sinh đã xuống xe được một lúc nhưng Bạch Trân Trân vẫn còn ở trong xe không xuống, vệ sĩ mở miệng hỏi thăm một câu.
Bạch Trân Trân tiện tay nhét người giấy nhỏ vào túi tùy thân cô mang theo bên người, sau đó đẩy cửa xe đi xuống.
"Không có gì, vừa rồi tôi vô tình làm rơi son môi trong xe nên mới nhặt lại."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa quơ quơ thỏi son đang cầm trong tay trước mặt vệ sĩ.
Vệ sĩ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân bắt đầu có chút kì quái: "Nhập liệm sư còn để tâm tới lối ăn mặc sao?"
Trời ạ, cái này mà còn kì thị nghề nghiệp ấy à?
Bạch Trân Trân quét qua đối phương một cái, mở nắp son môi bắt đầu tô lại môi mình.
"Cũng không có luật pháp nào quy định nhập liệm sư để tâm tới ăn mặc thì sẽ bị bắt đi rồi bắn chết đúng không?"
Vệ sĩ: "... Không có."
Anh ta chẳng qua là có chút tò mò mà thôi, dù sao Bạch Trân Trân cũng quá xinh đẹp trẻ tuổi, ngoài ra cô lại còn tới sửa sang di dung cho người ta, bản thân ăn mặc đẹp như vậy quả thực có chút không phù hợp với thân phận.
Nhìn dáng vẻ này của Bạch Trân Trân trông không giống một nhập liệm sư, ngược lại có chút giống minh tinh.
Cũng còn may là Bạch Trân Trân không biết người vệ sĩ này đang nghĩ cái gì, nếu biết được sợ rằng cô chắc chắn phải mở miệng phản bác trực tiếp.
Để tỏ ý coi trọng, hôm nay cô còn cố ý mặc áo sơ mi quần dài, ăn mặc trông cũng tương đối già dặn hơn một chút, mái tóc xoăn sóng to vốn hay xõa nay lại được búi lên rất quy củ.
Nếu người này thấy dáng vẻ cô mặc áo hai dây với quần short thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào đây.
Làm nhập liệm sư thì không thể thích cái đẹp hay sao? Bạch Trân Trân không cảm thấy như vậy, phong cách ăn mặc của cô không phải là vì lấy lòng người khác, dù thương ngày đa phần đối diện với thi thể, nhưng cô cũng bằng lòng chỉn chu cho mình thật xinh đẹp.
Cô có xinh đẹp hay không lại không liên quan gì tới kĩ thuật của cô, người ngoài quan tâm nhiều như vậy làm gì?