Người vệ sĩ không hỏi nhiều nữa, anh ta đưa Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh vào trong.
Trần Tiểu Sinh vừa nhận ra có gì không thoải mái, anh ta chạy đến bên người Bạch Trân Trân, thấp giọng mở miệng hỏi: "Sư phụ, lúc nãy trên xe có quỷ phải không?"
Bạch Trân Trân gật đầu một cái: "Ừ, đúng vậy."
Mắt Trần Tiểu Sinh sáng lên, anh ta nói ra suy đoán của bản thân mình: "Là Lý Gia Vận đúng không?"
Bạch Trân Trân sửng sốt một lát mới hiểu ra Lý Gia Vận đó là ai.
"Không phải, cô ta nói mình là Tống Nhã Lan."
Trần Tiểu Sinh kinh sợ: "Tống Nhã Lan không phải thiếu phu nhân thứ hai của nhà họ Lý hay sao?"
Thiếu phu nhân đã thành quỷ rồi, người tiêu tiền mời sư phụ là ai đây?
Rõ ràng chỉ muốn thêm chút thu nhập, kết quả lại giống như dính líu vào trong một chuyện phiền phức nào đó.
Kiếm đồng tiền sao lại khó khăn như vậy chứ?
Quả nhiên cô không nên tham gia vào những chuyện có thù lao phong phú, nếu không cô cũng chẳng dính líu vào mấy chuyện phiền toái này.
Cô sợ nhất là phiền toái.
Có điều trái ngược lại với Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh lại kích động một cách khó hiểu, Bạch Trân Trân liếc qua anh ta một cái, phát hiện từ lúc bắt đầu đi người này đã tâm hồn trên mây, cũng không biết rốt cuộc là đang hưng phấn cái gì.
Vệ sĩ đưa hai người tới cửa biệt thự, giao cho hai người giúp việc nữ tướng mạo bình thường không có gì kì quái, đường đi tiếp theo do hai người bọn họ dẫn đường.
Xuyên qua hành lang rất dài, người giúp việc đưa Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh đi tới một phòng khách được trang hoàng nguy nga lộng lẫy.
Một cô gái trẻ tuổi mặc váy đầm màu đen đứng lên, bước nhanh tới đón Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, cô tới rồi."
Lúc thấy dáng vẻ của đối phương, ánh mắt của Bạch Trân Trân lóe lên.
Dáng vẻ của cô ta giống nữ quỷ cô nhìn thấy trong xe y như đúc, nghe hai người giúp việc kia gọi thì có thể xác định cơ bản, cô ta chính là quả phụ của Lý Gia Vận, Tống Nhã Lan.
Cũng là cô ta cố ý vung hai trăm ngàn mời Bạch Trân Trân mau tới sửa sang di dung cho Lý Gia Vận.
Bạch Trân Trân rất chắc chắn mình không quen biết cô Tống Nhã Lan này, cô cảm thấy danh tiếng của mình cũng không lớn tới mức người ở giai tầng như Tống Nhã Lan cũng có thể nghe đến.
Ở đây còn một Tống Nhã Lan sống đang đứng, trong túi của cô chứa một quỷ hồn tên Tống Nhã Lan, hai người này nhất định có một người là giả.
Đương nhiên người giống nhau như đúc cũng có thể là sinh đôi, nhưng trực giác của Bạch Trân Trân lại nói cho cô người trước mặt này đúng là Tống Nhã Lan – ít nhất cái xác này là của Tống Nhã Lan.
Có điều linh hồn trong cơ thể của cô ta có phải Tống Nhã Lan hay không thì rất khó nói.
"Lý phu nhân, chào cô."
Các loại suy nghĩ đảo qua đảo lại trong lòng Bạch Trân Trân, nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện ra ngoài, cô quay sang gật đầu với Tống Nhã Lan, khách khí chào một tiếng.
Tống Nhã Lan đuổi người giúp việc đi xuống, thân thiết nhiệt tình khoác cánh tay Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, chắc hẳn trước giờ cô chưa từng tới sơn trang Dương Minh này đúng không?"
Bạch Trân Trân: "... Vâng."
Không biết có phải là ảo giác của Bạch Trân Trân không, sao cô lại cảm thấy trong giọng nói của Tống Nhã Lan này có chút đắc ý và khoe khoang chứ?
Hơn nữa, cô ta không phải bà chủ nhà giàu hay sao? Không mảy may chú ý hình tượng thì thôi, cứ tùy tiện như vậy kéo cánh tay cô?
Người này đang quên mất mình làm gì hay sao?
Hơn nữa trừ bộ quần áo màu đen mà Tống Nhã Lan đang mặc ra thì cả khu sân vườn sang trọng này nhìn cũng không giống dáng vẻ muốn tỏ chức tang lễ, bây giờ trời nóng như vậy, thi thể dưới nhiệt độ bình thường mà kéo thời gian dài nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Nhà những phí hào này có tiền đi chăng nữa thì liệu có thể xây phòng giữ xác ở nhà không?
Có điều cái khiến Bạch Trân Trân cảm thấy kì quái hơn chính là Tống Nhã Lan này cũng không nóng lòng đưa cô đi xem thi thể của Lý Gia Vận, ngược lại còn đích thân đưa cô đi thăm thú ngôi nhà sang trọng này.
Bạch Trân Trân: "..."
Nếu Tống Nhã Lan này mà không có vấn đề thì cô sẽ vặn đầu mình làm cái bô tiểu ngay lập tức.
"Cô Bạch, cô xem, đây là hồ bơi trong nhà của chúng tôi, lúc tôi không bận gì chỉ thích bơi ở đây."
"Cô Bạch, bên ngoài là hồ bơi ngoài trời của nhà chúng tôi, từ chỗ này hất ra sau là một sân golf nhỏ, cỏ bên ngoài kia đều là chuyển bằng máy bay từ nước ngoài tới."
"Cô Bạch, cô chưa từng thấy rạp chiếu phim gia đình kiểu này đúng không? Tôi thích xem phim nhưng không thích ra ngoài chen chúc với những người khác, rạp chiếu phim gia đình kiểu này vừa hay thỏa mãn yêu cầu của tôi."
"Cô Bạch..."
"Cô Bạch..."
Trần Tiểu Sinh coi như chậm tiêu sau khi đi theo mấy vòng cũng phát hiện có gì đó không đúng lắm.