Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171:

 Chương 171: Chương 171: Chương 171:

Lời Trần Tiểu Sinh nói ngay thẳng quá mức, cái này khiến sắc mặt khuôn mặt Tống Nhã Lan luôn treo nụ cười sa sầm xuống.

Cô ta nhíu mày nhìn Trần Tiểu Sinh, sự chán ghét và khinh bỉ trong ánh mắt không hề che giấu: "Anh là ai vậy? Tôi có mời anh đến sao? Tôi có tiền, tôi thích, anh quản được tôi à?"

Chó cầm đuôi chuột xen vào việc của người khác, cô ta thích làm gì thì làm thế, cần cái tên này nói này nói kia sao?

Sau khi chửi Trần Tiểu Sinh xong, Tống Nhã Lan dời ánh mắt về phía Bạch Trân Trân, ánh mắt của cô ta lượn quanh một vòng trên người Bạch Trân Trân tới tới lui lui, cuối cùng dừng trên mặt của cô.

Dung mạo Bạch Trân Trân hơn người, đẹp đến mức diễm lệ, thu hút, dù hôm nay cô đã cố gắng ăn mặc nghiêm túc một chút, cũng khó mà đè xuống phần mỹ mạo đó của cô.

"Cô Bạch, cô nói cô xinh đẹp như vậy, vì sao phải làm nghề nhập liệm sư này chứ? Còn lăn lộn chung với một người như vậy, chậc chậc chậc, cô Bạch, tôi thật thương thay cho cô."

Vốn dĩ trên mặt Bạch Trân Trân vẫn giữ nụ cười khách sáo, nhưng lúc này nụ cười khách sáo đó cũng đã biến mất mất bóng, cô cau mày nhìn Tống Nhã Lan nói chuyện càng ngày càng cay nghiệt chanh chua, không khách sáo chửi ngược.

"Phu nhân Lý, người có chí riêng, tôi không cần cô thương thay tôi, thương cho tôi chi bằng thương cho thân cô, dù sao tuổi còn trẻ mà đầu óc đã có bệnh, nên sớm chút đi khám đi, miễn cho bệnh càng ngày càng nặng."

Tống Nhã Lan này rõ là có bệnh khùng, trước đó chỉ là ngầm đâm chọt, khoe của, hiện tại bắt đầu công kích vào cuộc đời người ta, Bạch Trân Trân chịu nuông chiều tật xấu này của cô ta mới kỳ lạ đấy.

Sau khi chửi cô ta một trận, Bạch Trân Trân quyết định vứt hết không làm, gọi Trần Tiểu Sinh rời đi.

Trần Tiểu Sinh cầm theo đồ bọn họ mang đến, rất vui vẻ đi theo.

Thấy Bạch Trân Trân vậy mà không chút do dự rời đi thế này, Tống Nhã Lan tức như ăn ớt, lớn tiếng quát lớn: "Bạch Trân Trân, tôi bỏ ra số tiền rất lớn mời cô tới trang điểm cho chồng tôi, mà cô dám đi như thế? Tiền này cô không cần? Cô có còn muốn lăn lộn trong giới nhập liệm sư này nữa không?"

Tống Nhã Lan tức hổn hển đổi đi lớp hòa nhã bên ngoài, để lộ chiếc miệng đầy răng nanh.

Bạch Trân Trân không quay đầu lại nói: "Tiền tôi còn chưa cầm tới tay nữa, cô cho ai thì tìm người đó đòi đi, phần việc này của cô tôi không làm."

Về phần Tống Nhã Lan nói khiến cô không thể lăn lộn nghề nhập liệm sư này, Bạch Trân Trân khịt mũi coi thường với điều này. Chỉ với một đứa ngu như cô ta, còn không biết ai không lăn lộn nổi đâu.

Nhìn thấy Bạch Trân Trân khó chơi, Tống Nhã Lan tức giận vô cùng, nhưng vẫn không làm gì được cô.

"Bạch Trân Trân, giỏi lắm Bạch Trân Trân, cô quả nhiên chán ghét y như kẻ tới cùng!!"

Tống Nhã Lan tức hổn hển mắng hai câu, ngay sau đó giống như là đã nhận ra cái gì, che miệng lại, không tiếp tục lên tiếng nữa.

Hơi lạnh bên trong kho lạnh rất đủ, bên cạnh còn đặt một hòm quan tài băng to lớn, nhìn xuyên thấu qua quan tài băng trong suốt, có thể thấy rõ người nằm bên trong.

Vốn dĩ sắc mặt của Tống Nhã Lan méo mó rất khó coi, nhưng lúc nhìn người trong quan tài băng, cô ta cưỡng ép khiến sắc mặt trở lại bình thường.

"Chậc, cô ấy cũng không có gì đặc biệt, đã nhiều năm như vậy, vẫn là tính nết đó, thật là không biết anh... Có điều cô ấy lăn lộn càng ngày càng kém, hiện tại chỉ có thể trang điểm cho thi thể, chậc, làm công việc bần hèn thấp kém này, đời này cô ấy khỏi phải nghĩ đến trở mình."

Đương nhiên người đàn ông trong quan tài băng sẽ không trả lời cô ta, Tống Nhã Lan thì thầm nói một tràng, cục tức trong lòng cuối cùng mới nuốt xuống được. Dù sao mục đích của cô ta đã đạt được, có thể tiết kiệm hai trăm ngàn đồng đó cũng không tệ.

***

Thời điểm Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh tới là được xe sang trọng đón đến, nhưng thời điểm ra đi, Tống Nhã Lan lòng dạ hẹp hòi đuổi thẳng bọn họ ra ngoài.

Sơn trang của Dương Minh ở giữa sườn núi, bên này cũng sẽ không có taxi và xe buýt gì, bọn họ chỉ có thể dựa vào hai cái đùi đi xuống dưới.

Cửa lớn của biệt thự sau lưng khép lại, Trần Tiểu Sinh suy sụp cả khuôn mặt, tội nghiệp nhìn Bạch Trân Trân: "Sư phụ, xin lỗi, đều là tôi liên lụy sư phụ, sớm biết vậy tôi đã không nói năng khó nghe."

Rõ ràng có thể dễ dàng kiếm được hai trăm ngàn đồng này, kết quả là bởi vì anh ta ăn nói khó nghe, miếng thịt đến miệng còn rớt không nói, bọn họ còn phải dựa vào hai cái đùi đi xuống núi.

Trần Tiểu Sinh giống như là đứa bé phạm sai lầm, ủ rũ cúi đầu nói.

Bình Luận (0)
Comment