Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172:

 Chương 172: Chương 172: Chương 172:

Bạch Trân Trân vỗ vỗ vai của anh ta, an ủi cảm xúc của anh ta: "Được rồi, không trách anh, Tống Nhã Lan là một kẻ bị bệnh thần kinh, tôi đây lười lấy tiền của cô ta."

Tên kia rõ ràng có ác ý với Bạch Trân Trân, đâu phải cô nhìn không ra? Hơn nữa thi thể Lý Gia Vận hoàn toàn không cần nhập liệm sư nhúng tay, giống thế này có thể trực tiếp đưa đi mai táng. Rõ ràng không cần nhập liệm sư, còn đặc biệt dùng hai trăm ngàn đồng chỉ mặt gọi tên gọi cô đến, thế này nếu không có âm mưu quỷ kế mới là lạ. Coi như Tống Nhã Lan kia không có nhằm vào Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân cũng sẽ tìm lý do rời đi.

"Đi thôi, đi sớm một chút chúng ta sẽ có thể trở về sớm một chút, đến chân núi là ổn rồi."

Đến chân núi có lẽ sẽ có thể bắt được xe taxi, đi về trước rồi nói.

Trần Tiểu Sinh nhẹ gật đầu, cầm theo thùng dụng cụ đi sau lưng Bạch Trân Trân đi xuống dưới núi.

***

"Từ Phong, thư giãn chút, không phải chú cố ý nhằm vào cậu."

Gương mặt Từ Phong lạnh lùng, hiển nhiên tâm trạng tồi tệ cùng cực, hoàn toàn không phải dăm ba câu của Ông Tấn Hoa là có thể trấn an được.

Buổi tối hôm qua sau khi thẩm vấn xong La Nhã Văn, Từ Phong dẫn người đi bắt Ngụy Tiêu quy án trong đêm. Đoán là Ngụy Tiêu cho là kế hoạch của mình thiên y vô phùng, kết quả không ngờ rằng mình đã bị bại lộ, anh ta vốn muốn chó cùng rứt chậu, nhưng chiêu thức còn chưa thi triển, Từ Phong đã tạt nước tàn hương lên người anh ta.

Môn Ngụy Tiêu tu chính là oai môn tà thuật, nước tàn hương cúng trước mặt Quan nhị gia vừa khéo là khắc tinh của anh ta, sau khi một bình nước tàn hương giội qua, tà công của anh ta đã bị phá. Ngụy Tiêu không có tà công như con hổ bị nhổ răng, làm gì còn là đối thủ của cảnh sát, rất nhanh đã bị tóm về quy án. Về sau thẩm vấn được tiến hành cực kỳ thuận lợi, hai tên La Nhã Văn và Ngụy Tiêu chó cắn chó, thú nhận thẳng thắn sự thật hại chết Tiêu Mỹ Kỳ.

Bản án vừa mới phá án và bắt giam, Từ Phong còn chưa kịp thở một hơi đã bị cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của cụ nhà gọi về nhà.

Đương nhiên Từ Phong không vui, nhưng không chịu nổi việc cụ nhà cứ lôi chuyện của mẹ ruột anh ra nói, cộng thêm Ông Tấn Hoa cũng ở bên cạnh thuyết phục, Từ Phong rơi vào đường cùng, chỉ có thể trở về. Đương nhiên, anh lười nghe cụ nhà lải nhải, bèn dẫn theo Ông Tấn Hoa trở về chung, cụ nhà anh và cha của Ông Tấn Hoa là bạn bè tốt, so với anh thì cụ nhà càng ưa thích Ông Tấn Hoa, dẫn theo Ông Tấn Hoa trở về, anh có thể bớt chịu chút lải nhải. Chỉ là Từ Phong vốn cho là hôm nay giống với quá khứ, là người một nhà ngồi quây quần ăn chút cơm, anh nghe cụ nhà lải nhải hai câu còn chưa tính, nhưng có sao anh cũng không nghĩ tới, ông cụ thế mà gọi con gái nhà người ta vào trong nhà.

"Cụ nhà tôi quá đáng, tôi đã từng nói hiện tại tôi không muốn kết hôn, ông ấy xem lời của tôi nói như gió thoảng bên tai hay sao?"

Năm đó lúc Từ Phong đăng ký trường cảnh sát, người trong nhà đã phản đối mãnh liệt, chỉ là anh khư khư cố chấp, người nhà cũng hết cách với anh.

Ông cụ vốn cho là Từ Phong chỉ chơi đùa, không nghĩ rằng anh chạy trên con đường này càng chạy càng xa, tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí giám sát cao cấp. Nhìn điệu bộ của Từ Phong, có lẽ là không có ý định kế thừa gia nghiệp rồi, cũng không biết ông cụ bị ai kích động, suy nghĩ được ý tưởng nát, cân nhắc để Từ Phong kết hôn sớm một chút, sinh được người thừa kế.

Từ lúc anh hai mươi ba tuổi ông cụ đã thường xuyên giới thiệu người yêu cho anh, trước đó chỉ là thúc giục anh đi xem mắt, kết quả bây giờ lại trầm trọng hơn, gọi người vào trong nhà luôn.

Không nói trước đó Từ Phong đã không có dự định kết hôn, cho dù có, hiện tại anh đang trong tình trạng này, làm sao có thể kết hôn?

Từ Phong và ông cụ cãi nhau to một trận, cãi nhau cuối cùng tan rã trong không vui, đương nhiên chuyện coi mắt cũng không giải quyết được gì.

Ông Tấn Hoa ngồi ở vị trí kế tài xế, thở dài một hơi nói: "Từ Phong, chú cũng là muốn tốt cho cậu."

Từ Phong không kiên nhẫn nói: "Muốn tốt cho tôi? Ông ấy chỉ muốn bế cháu trai, thế khác gì xem tôi như heo giống, Tấn Hoa, cậu còn lớn hơn tôi một tuổi đấy, nếu người nhà cậu thúc giục cậu như thế cậu còn có thể lạnh nhạt giống như bây giờ không?"

Điều kiện của nhà họ Từ và nhà họ Ông không khác nhau lắm, nhưng hai vợ chồng già của nhà họ Ông tiến bộ hơn cha mẹ của anh, Ông Tấn Hoa đã hai mươi bảy rồi nhưng nhà họ Ông không có thúc giục anh xem mắt kết hôn, cũng không muốn bảo anh từ bỏ công việc của mình kế thừa gia nghiệp.

So với Ông Tấn Hoa, mình thật sự là quá khổ sở mà.

Bình Luận (0)
Comment