Ông Tấn Hoa nhìn Từ Phong toàn là oán khí, cũng không tiện tiếp tục mở miệng khuyên anh nữa.
Tình huống nhà Ông Tấn Hoa khác với tình huống nhà Từ Phong, thế hệ này của nhà họ Từ chỉ có một mụn độc đinh là Từ Phong, anh không bằng lòng kế thừa gia nghiệp, cũng chỉ có thể trông cậy vào cháu trai thôi.
Còn Ông Tấn Hoa phía trên có anh trai, phía dưới có em trai, anh trai của anh đã kết hôn có con rồi, em trai cũng đang hẹn hò, chuẩn bị sắp kết hôn, gia nghiệp có người kế thừa, cháu trai có người sinh, áp lực của anh đúng là không lớn như vậy.
Tình huống hai người hoàn toàn không thể so sánh.
Ông Tấn Hoa không nói gì thêm, bầu không khí trong buồng xe u uất dần, xe rẽ sang đường rẽ trước mặt, đuôi mắt Ông Tấn Hoa nhìn thấy hai người đang cầm theo hòm dụng cụ ở ven đường phía trước.
"Từ Phong, dừng xe, tôi nhìn thấy cô bạch liễu."
Từ Phong cau mày nói: "Sao có thể được?"
Bạch Trân Trân là một nhập liệm sư, chạy đến nơi này làm gì?
Có điều anh vẫn nhìn thoáng qua thông qua kính xe, quả nhiên nhìn thấy Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh.
Quả nhiên là hai người bọn họ, thế này là ra ngoài làm việc à?
Từ Phong dừng xe ở ven đường, bước xuống xe với Ông Tấn Hoa.
Trần Tiểu Sinh béo lùn chắc nịch, tố chất thân thể cũng không tốt, cộng thêm thời tiết lại nóng, đi chưa đến hai mươi phút đã mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc. Lại nhìn sang Bạch Trân Trân, dù trong tay đang xách theo hai cái hòm lớn thì vẫn bước đi như bay, ngoại trừ trên trán hơi rịn mồ hôi ra thì so với dáng vẻ nhếch nhác không chịu nổi của anh ta, quả thực là một trời một vực.
"Sư phụ... Tố chất thân thể của sư phụ sao tốt quá vậy?"
Anh ta sắp đố kỵ muốn chết rồi được chứ?
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh mệt mỏi sắp mệt rã rời, thở dài một hơi nói: "Tiểu Sinh, anh vẫn phải rèn luyện rèn luyện thân thể, làm nhập liệm sư không có sức khỏe tốt là không thể được."
Thịt trên người Trần Tiểu Sinh đang lúc lắc, rõ ràng mớ thịt này đã trở thành gánh nặng của anh ta, nếu lại không khống chế, anh ta nên đổi nghề được rồi.
Trần Tiểu Sinh: "o(╥-╥)o "
Lúc trước anh ta không có cảm thấy vậy, bây giờ bị Bạch Trân Trân nói kiểu này, Trần Tiểu Sinh cảm thấy chuyện rèn luyện thân thể này đúng là phải đưa vào danh sách quan trọng.
Chỉ là lần này sao đường núi xa vậy? Đã đi gần một tiếng rưỡi nhưng sao vẫn còn giữa sườn núi?
Ngay lúc Trần Tiểu Sinh mệt mỏi tới mức trước mắt sắp xuất hiện ảo giác thì đột nhiên thấy một chiếc xe đỗ ở phía trước cách đó không xa.
Anh ta cho là mình hoa mắt, nhìn kỹ, phát hiện mình cũng không có nhìn lầm.
"Sư phụ, sư phụ mau nhìn, chúng ta không cần đi bộ nữa!"
Đương nhiên Bạch Trân Trân cũng nhìn thấy Từ Phong và Ông Tấn Hoa, cô thở dài một hơi, đi về phía hai người kia với Trần Tiểu Sinh.
Sau khi lên xe, Trần Tiểu Sinh ngồi phịch ở trên chỗ ngồi, mệt mỏi thở hồng hộc nặng nhọc.
Ông Tấn Hoa quay đầu nhìn về phía bọn họ, cười hỏi: "Tại sao hai người lại ở chỗ này?"
Bạch Trân Trân nói: "Có người mời chúng tôi đến trang điểm."
Vẻ mặt Ông Tấn Hoa lên sự kinh ngạc, hỏi: "Nhà ai chết?"
Người ở sơn trang Dương Minh không phú thì quý, nếu nhà ai xảy ra chuyện gì, chẳng mấy chốc những gia đình khác cũng sẽ hay tin, anh và Từ Phong trở về nhưng không có nghe nói ai chết.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Ông Tấn Hoa, vẻ mặt Bạch Trân Trân hơi dao động, lập tức hỏi một câu: "Trưởng khoa Ông, sao anh và giám sát Từ tới chỗ này?"
Nghe ý trong lời anh vừa mới nói, hình như rất quen thuộc khu vực này.
Ông Tấn Hoa nói: "Nhà tổ của nhà họ Từ ở chỗ này."
Từ Phong sâu xa nói: "Nhà họ Ông ngay sát bên nhà họ Từ."
Bạch Trân Trân: "..."
Trái lại là không nhìn ra, hai người này còn là con nhà giàu.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, có thể ở căn nhà lớn ba trăm ba mươi mét vuông tại cao ốc Thiên Nguyên thì nếu gia đình hai người này không có tiền mới kì quái.
Phải biết ba trăm ba mươi mét vuông của Hương Giang và ba trăm ba mươi mét vuông của nội địa hoàn toàn không giống nhau, Hương Giang không có diện tích công trình chung, ba trăm ba mươi mét vuông của Hương Giang tương đương với ba trăm mét vuông của nội địa[1].
[1]Dùng đơn vị đo lường khác nhau, ở Hương Giang (trong truyện) dùng đơn vị bình (坪) (là đơn vị Nhật Bản, Trung Quốc không phổ biến, 1 坪 - 3,3m^2), vì để dễ hình dung tôi đã đổi sang đơn vị mét vuông.
Hai người này ở nhà to, xa hoa không nói, nhà tổ thế mà còn ở sơn trang Dương Minh.
Chậc, người với người quả là tức điên người.
Bạch Trân Trân ồ một tiếng, không có hỏi tiếp, biết nhà bọn họ có quyền thế là được rồi, cái khác không quan trọng.
Cô không tìm người yêu với bọn họ, biết rõ ràng như vậy làm gì?
"Cậu hai của nhà họ Lý chết rồi, cô hai mời tôi đến trang điểm cho cậu hai Lý."
Ông Tấn Hoa nhíu mày: "Cậu hai của nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào?"
Bạch Trân Trân đáp: "Cậu hai tập đoàn Lý thị, Lý Gia Vận."