Từ Phong nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, bỗng nhiên đạp phanh lại, may mắn Bạch Trân Trân sớm có chuẩn bị mới không bị đụng người vào phía trước, có điều Trần Tiểu Sinh thì xui xẻo rồi, anh ta không có ngồi vững, đầu cúi xuống hàng phía trước, đau đến mức anh ta thở nặng nhọc.
Bạch Trân Trân: "Phản ứng lớn vậy sao? Quen biết?"
Từ Phong nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút khó coi: "Đúng là quen biết, sao anh ta chết?"
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Không biết, nhưng tôi nghi cái chết của Lý Gia Vận không đơn giản, hơn nữa vợ của Lý Gia Vận là Tống Nhã Lan cũng có vấn đề."
Đang nói, Bạch Trân Trân lấy người giấy nhỏ gánh chịu linh hồn của Tống Nhã Lan ra.
"Lúc tôi tới đụng phải một con quỷ, con quỷ đó nói cô ấy là Tống Nhã Lan. Nếu anh biết Lý Gia Vận, có lẽ cũng biết vợ của Lý Gia Vận là Tống Nhã Lan."
Trước đó lúc người giấy nhỏ ở trong nhà Lý Gia Vận thì yên tĩnh như thóc, sau khi Bạch Trân Trân thả cô ấy ra, người giấy nhỏ hoạt động gân cốt chốc lát, ánh mắt đặt xuống người Từ Phong.
Khi thấy gương mặt quen thuộc của Từ Phong thì Tống Nhã Lan òa khóc.
"Anh Phong, anh nhất định phải giúp em, hu hu hu..."
Từ Phong vươn tay nhận người giấy nhỏ nhào tới, nhìn xem người giấy nhỏ há to miệng khóc nức nở, đầu óc anh ngơ ngẩn cả ra.
Gì thế, ai giải thích cho anh một chút, hiện tại rốt cuộc là tình huống thế nào?
***
Bởi vì người giấy nhỏ cứ mãi dán sát vào Từ Phong khóc, người lái xe đổi thành Ông Tấn Hoa, mà Trần Tiểu Sinh thì đổi sang ngồi ghế phụ kế tài xế, Từ Phong cầm người giấy nhỏ ngồi xuống ghế sau bên trên.
Từ Phong nhìn người giấy nhỏ khóc nức nở trong tay, ánh mắt lại chuyển dời sang Bạch Trân Trân, miệng của anh hơi mấp máy, mãi một lúc rất lâu, cuối cùng đã tìm lại được giọng nói của mình.
"Cô Bạch, em ấy thế này là có chuyện gì?"
Anh vừa mới trở về nhà, nếu Lý Gia Vận chết rồi, chuyện lớn như vậy có lẽ ông nhà sẽ nói với anh, còn có người giấy nhỏ này, Bạch Trân Trân nói nhập vào bên trong người giấy chính là hồn phách của Tống Nhã Lan, thế nhưng cô vẫn nói Tống Nhã Lan mời cô đi trang điểm cho Lý Gia Vận.
Đầu óc Từ Phong đã sắp nứt ra, chỉ toàn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc mọi thứ là chuyện gì xảy ra.
Bạch Trân Trân chỉ chỉ người giấy nhỏ, lạnh nhạt nói: "Anh xác định anh vẫn muốn tiếp tục nói những lời không có bổ ích và tác dụng gì à? Nhà họ Lý còn có một Tống Nhã Lan nữa đấy, thời gian dài, chưa chắc anh có thể trở về."
Hiện tại Bạch Trân Trân gần như có thể xác định, Tống Nhã Lan bên trong người giấy nhỏ mới thật sự là Tống Nhã Lan, thứ trong thân thể Tống Nhã Lan không phải là cô ấy, nhưng linh hồn người kia lại hết sức phù hợp với thân thể Tống Nhã Lan, hoàn toàn không nhìn ra vấn đề.
Trong sự việc này nhất định tuyệt đối là có chuyện nào đó ẩn bên trong, nhưng năng lực Bạch Trân Trân không đủ, tạm thời không nghĩ ra là nguyên nhân gì. Có điều cô có thể khẳng định, thân thể đã bị xâm chiếm một thời gian dài, linh hồn đó sợ là sẽ phải hoàn toàn chiếm cứ thân thể của Tống Nhã Lan, đến lúc đó, Tống Nhã Lan chân chính sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.
Tống Nhã Lan trông đần độn, nhưng Bạch Trân Trân sẽ không xem nhẹ cô ấy, chỉ e là người phụ nữ này vẫn có chuyện gì giấu diếm cô, chưa hẳn cô ấy không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ là không dám nói cho Bạch Trân Trân biết mà thôi.
Tiếng khóc Tống Nhã Lan dừng lại giây lát, tiếp đó lại khóc lên oa oa, vừa khóc vừa thút tha thút thít tố khổ.
"Tôi thật sự không biết xảy ra chuyện gì..."
Bạch Trân Trân thấy cô ấy không muốn nói, cũng lười quan tâm Tống Nhã Lan, mà là chuyển ánh mắt sang Từ Phong: "Lý Gia Vận chết có lẽ không phải ngoài ý muốn, vừa rồi tôi nhìn thử thi thể của anh ta, thời gian tử vong của anh ta chưa quá bảy ngày, nhưng quỷ hồn của anh ta lại không bên người thi thể."
Phải biết là người sau khi chết, trong bảy ngày, giữa linh hồn và thi thể vẫn còn một sự ràng buộc nào đó, anh ta không cách nào rời khỏi thi thể của mình thời gian quá dài. Nhất là bình thường linh hồn tử vong thì sẽ luôn luôn canh giữ ở thi thể của mình bên người, mãi cho đến khi bảy ngày qua đi mới có thể đi vào địa phủ.
Thông qua thi thể của Lý Gia Vận, anh ta giống như là tử vong bình thường và thời gian tử vong của anh ta không quá bảy ngày, nhưng linh hồn của anh ta không ở bên người thi thể mình. Đương nhiên, không loại trừ có tình huống đặc biệt tồn tại, nhưng trực giác nói cho Bạch Trân Trân biết, cái chết của Lý Gia Vận khẳng định có ẩn tình ở bên trong.
Hiện tại Từ Phong nói bọn họ không biết tin Lý Gia Vận chết, cái này có vẻ thú vị rồi đấy.