Phải biết trừ phi có tình huống đặc biệt, người sau khi chết sẽ dựng linh cữu ba đến bảy ngày, sau đó hoặc là thổ táng hoặc là hoả táng, đây đều có điều lệ cụ thể. Người phú quý càng xem trọng những thứ này, ngay cả thời khắc hạ táng cũng phải thông qua chọn lựa tỉ mỉ, chỉ sợ hỏng phong thuỷ, ảnh hưởng đến gia tộc. Kết quả Lý Gia Vận đã chết mấy ngày, bên ngoài còn không biết tin anh ta chết, nhìn thế này, chỉ sợ người trong nhà của anh ta cũng còn không biết anh ta chết. Cái này coi như thú vị đấy.
Từ Phong suy tư một lát, gọi điện thoại cho ông cụ của mình, nói tin tức Lý Gia Vận chết cho ông cụ.
Ông cụ có việc làm ăn qua lại với tập đoàn Lý thị, ông ấy đi hỏi là tốt nhất, thân phận Từ Phong đặc thù, không tiện liên hệ trực tiếp Lý Hằng Thiên.
Bạch Trân Trân chỉ người giấy nhỏ trong tay Từ Phong: "Nhập vào người giấy này chính là linh hồn của Tống Nhã Lan, cô ấy có lẽ là thuộc về hồn lìa khỏi xác, và thân thể của cô ấy đã bị kẻ tu hú chiếm tổ chim khách, tôi nghiên cứu cũng không nhiều về phương diện này, có lẽ anh có thể liên hệ với người nhà của Tống Nhã Lan để người nhà của cô ấy xử lý đi."
Không phải Bạch Trân Trân không muốn can dự vào chuyện này, mà là rõ ràng là Tống Nhã Lan không có ý định nói thật với Bạch Trân Trân, cô ấy không tin cô, Bạch Trân Trân bị điên rồi mới nổi lòng đi lo chuyện bao đồng. Có thể nhắc nhở một câu đã là Bạch Trân Trân đủ tử tế rồi, theo hỗ trợ? Cô không phải Thánh Mẫu.
Sau khi nói xong những lời này, Bạch Trân Trân nhanh chóng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Vốn cho là việc ra ngoài hôm nay có thể kiếm một khoản, kết quả lại dây vào nhiều chuyện phiền toái như vậy, cô cảm thấy mình sắp thành nam châm hút rắc rối rồi, đi đến chỗ nào cũng có thể gặp phải mấy chuyện phiền phức này.
Người giấy nhỏ còn đang nắm ngón tay Từ Phong khóc oa oa, có điều sau khi nhập hồn vào người giấy nhỏ thì cô ấy đã không có nước mắt rồi, nói là khóc, thật ra chả khác gào khan là bao.
Từ Phong: "..."
Anh vừa mới đúng lúc chấp nhận trên thế giới này có xây dựng giới quỷ, chuyện như người giấy nhỏ có thể để linh hồn nhập vào đã vượt ra khỏi khoa học thường thức, muốn tiếp nhận thật sự là có hơi tốn sức. Nhất là linh hồn nhập vào người giấy nhỏ này còn là người quen, Từ Phong cảm thấy càng thêm quái lạ.
Thấy Bạch Trân Trân không có ý định can dự vào việc này, Từ Phong hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình giây lát, kiên nhẫn hỏi thăm.
Dẫu sao anh có quen với Tống Nhã Lan, độ tín nhiệm cô ấy dành cho Từ Phong vẫn rất cao, sau khi khóc thút thít trong chốc lát thì cuối cùng đã bình tĩnh lại, nói những chuyện mình biết cho Từ Phong.
Cô ấy là một tháng trước đột nhiên biến thành quỷ, lúc ấy cô ấy sợ hãi lắm, muốn trở về trong thân thể của mình, nhưng vừa mới tới gần thì đã bị đẩy lùi ra. Sau khi Tống Nhã Lan phát hiện thân thể của mình bị chiếm cứ thì cực kỳ hoảng hốt, cô ấy có ý muốn nói với cha mẹ mình, nhưng với trạng thái hồn thể cô ấy hoàn toàn không có cách cùng giao lưu cha mẹ của mình. Cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cô hồn dã quỷ không biết từ chỗ nào đến chiếm cứ thân thể của cô ấy, thân mật nồng nàn với chồng của cô ấy. Tống Nhã Lan tức giận muốn chết, thế nhưng mỗi lần cô ấy nhích lại gần thân thể của mình thì đều sẽ bị dội bay, diễn biến càng về sau, cô hoàn toàn không dám lượn lờ trước mặt thân thể của mình, chỉ có thể ấm ức nhìn chồng của mình thân mật nồng nàn với cô hồn dã quỷ thân chiếm cứ thân thể của cô ấy.
"Em đi theo bọn họ lâu vậy nhưng không phát hiện tí gì?"
Từ Phong phát hiện Tống Nhã Lan đã nói hồi lâu nhưng chưa hề nói đến trọng điểm, bất giác mở miệng hỏi một câu.
Tống Nhã Lan lắc đầu, buồn buồn nói: "Không biết, em nhìn con điếm đó thân mật tình cảm với Gia Vận, nhìn con ả hưởng thụ tất cả thuộc về em, em hận không thể giết con ả đó!"
Đó vốn dĩ đều là của cô ấy!
Thấy người giấy nhỏ tức giận đến thân thể đang run rẩy, Từ Phong chỉ có thể trấn an cảm xúc của cô ấy một lát, sau đó lại hỏi.
"Lý Gia Vận chết thế nào? Em ấy chết mấy ngày?"
Lúc Từ Phong hỏi câu này, Tống Nhã Lan đột nhiên không nói, Từ Phong lập tức đã nhận ra khác lạ, cúi đầu nhìn về phía người giấy nhỏ.
Ngũ quan trên mặt của người giấy nhỏ đều là Bạch Trân Trân dùng bút mực vẽ ra, đương nhiên không thể dựa vào nét mặt của cô ấy nhìn ra cô ấy suy nghĩ cái gì. Có điều cô ấy đã không nói lời nào, thế tất nhiên là biết nguyên nhân cái chết của Lý Gia Vận, cô ấy không nói, vậy thì có hơi lạ lùng rồi.
"Lý Gia Vận đã chết rồi, nhưng em không có nhìn thấy quỷ hồn của em ấy sao? Các em chưa từng trò chuyện à?"
Tống Nhã Lan buồn buồn nói: "Em không thấy quỷ hồn của em ấy."