Nghe đến đó, Trần Tiểu Sinh đã loáng thoáng nhận ra là lạ, lúng ta lúng túng nói: "Cô không có hoài nghi liệu có phải anh ta ở bên ngoài có người khác?"
Mỗi ngày đều muốn ăn thịt đột nhiên liền bắt đầu ăn chay, nhưng Tống Nhã Lan không có hoài nghi anh ta ở bên ngoài ăn thịt?
Tống Nhã Lan không buồn quan tâm Trần Tiểu Sinh, cô ấy chống mắt người giấy nhỏ, người bên ngoài cũng không nhìn ra cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Coi như bọn họ đã có mười tháng không thân mật, nhưng sau khi linh hồn Tống Nhã Lan lìa khỏi xác, Lý Gia Vận lại cảm thấy hứng thú với cô ấy, hai người hàng đêm sênh ca, tốt tới mức càng thắm thiết, ngọt ngào.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô nhìn thoáng qua Tống Nhã Lan, vẻ mặt rất phức tạp.
Xem ra cô ấy không phải cái gì cũng không biết, chỉ là biết liễu, nhưng vẫn giả bộ như không biết thôi.
Sao đến mức này chứ?
Yêu đương mù quáng che mờ lý trí thật sự sẽ vứt luôn đầu óc của mình sao?
***
Lý Gia Vận đã chết rồi, hiện tại Tống Nhã Lan cũng trở thành dáng vẻ không chết không sống, cô ấy thế mà vẫn còn nghĩ tới thanh danh của Lý Gia Vận, không chịu nói thật...
Cái này nếu không phải yêu đến tận cùng thì có lẽ sẽ không làm được chuyện không hợp thói thường này.
Bạch Trân Trân thật sự không có cách nào hiểu mạch tư duy của Tống Nhã Lan.
Thân thể của cô ấy đã bị người ta chiếm rồi, hơn nữa người đàn ông của cô ấy có vẻ như đã tham dự vào tai họa lần này của cô ấy, Tống Nhã Lan không quan tâm mình có trở về được hay không, ngược lại để ý thanh danh của người đàn ông của cô ấy. Trong đầu óc này nếu không úng tới mức nhũn nhão hết thì sẽ không làm ra chuyện không thể tưởng tượng được này. Quả nhiên, yêu đương mù quáng không thể chấp nhận được, lúc sự mù quáng đá bay cái não, chuyện vô lý nào cũng có thể làm được.
Trần Tiểu Sinh làm gì cũng không thành công cái đó, nhưng về phương diện cầm dao đâm xuyên tim người ta thì chính là không thầy tự thông, anh ta suy nghĩ lời của Tống Nhã Lan chốc lát, đã suy nghĩ ra chỗ đáng ngờ.
"Thế dựa theo ý của cô, mười tháng trước đó không có hòa thuận với cô nữa, một tháng này còn hàng đêm sênh ca với cô, cô chưa từng nghĩ kỳ thật ra cô ra nông nỗi này đều là Lý Gia Vận giày vò?"
Nếu như không phải thời cơ không đúng, Bạch Trân Trân sẽ muốn giơ ngón tay cái cho Trần Tiểu Sinh, khen ngợi hết lòng anh ta một phen. Cũng chỉ có anh ta mới có thể mặc kệ cái khác, nói thẳng suy nghĩ.
Dù là Tống Nhã Lan giả bộ bình tĩnh, lúc này đã ngụy trang không nổi nữa.
Cô ấy ngồi xổm xuống, bịt lỗ tai hét lên.
"Không phải, anh nói láo, không phải, Gia Vân là yêu tôi!"
Lừa mình dối người đến mức như cô ấy, chẳng có ai làm được.
Bạch Trân Trân liếc nhìn, quay đầu nhìn về phía bên ngoài.
Cuộc đời cô ghét nhất chính là yêu đương mù quáng, nhất là rõ ràng biết người khác tính kế nhưng vẫn đâm đầu vào yêu mù quáng. Kể cả cô ấy cũng mặc kệ sống chết của mình rồi, người khác nên đi quan tâm sao?
Nhất là cô ấy vì tư tâm của mình, còn nói láo dẫn dụ người khác, rõ ràng là người bị hại, nhưng lại cưỡng ép biến mình thành một yêu tinh hại người.
Tính tình Bạch Trân Trân không tốt lắm, sợ mình lại nghe tiếp sẽ không khống chế nổi mà xé người giấy nhỏ này, quyết đoán quay đầu đi, mắt không thấy tâm phiền.
Từ Phong cũng nghe ra vấn đề, biểu cảm trên mặt anh phức tạp một lời khó nói hết, nhìn Tống Nhã Lan suy sụp gào thét, Từ Phong thở dài một hơi.
Đến là bạn bè, anh cũng không tiện mặc kệ, chỉ có thể khuyên cô ấy hai câu.
Nhưng Từ Phong không khuyên giải còn đỡ, vừa khuyên như thế, Tống Nhã Lan đã bắt đầu làm mình làm mẩy, cô ấy há hốc mồm, khóc càng ra sức rồi.
Trong chiếc xe nho nhỏ đều là tiếng la khóc thê lương, chói tai của cô ấy.
Từ Phong: "..."
Mặc dù quả thật Tống Nhã Lan rất đáng thương, nhưng hiện tại anh muốn ném Tống Nhã Lan ra ngoài từ cửa sổ, làm sao bây giờ?
Rõ ràng là người phụ nữ khi còn sống trông rất dịu hiền, tại sao sau khi thành quỷ thì trở thành dáng vẻ quỷ quái này?
Đừng thấy vừa rồi Tống Nhã Lan nói nhiều vậy, nhưng thật ra là nói nhưng gần như không nói vậy, nhưng bây giờ hình như đã đâm vào chỗ đau của cô ấy, cô ấy gào thét còn thê lương hơn lúc biết thân thể mình bị người làm tu hú chiếm tổ chim khách.
Quỷ khóc sói gào, quả nhiên là âm thanh mà con người không thể tiếp nhận được.
Bạch Trân Trân nhanh chóng móc ra thứ gì từ trong túi, vươn tay quơ lấy người giấy nhỏ, sau đó cầm bút dán vào miệng người giấy nhỏ.
Tiếng kêu khóc của Tống Nhã Lan im bặt, Bạch Trân Trân lại nhét người giấy nhỏ thân thể vặn vẹo tới mức thành hình méo mó vào trong tay Từ Phong.