Từ Phong vừa rồi còn tưởng rằng Bạch Trân Trân không chịu được muốn xé người giấy nhỏ thở dài một hơi, cúi đầu nhìn người giấy nhỏ bị chặn miệng, rốt cuộc đã phát ra được âm thanh nào nữa.
Chỉ thấy miệng người giấy nhỏ bị vẽ một dấu x to tướng, khó trách cô ấy không phát ra được tiếng động nào.
Từ Phong khóe miệng giật một cái, mặc dù cảm thấy cuối cùng lỗ tai mình không cần chịu loại ma âm xuyên não này nữa, nhưng anh vẫn nhớ chuyện Tống Nhã Lan bị người ta đổi.
"Cô Bạch, chuyện này..."
Vẻ mặt Bạch Trân Trân bình tĩnh nhìn thoáng qua Từ Phong: "Tôi không muốn giúp chuyện này, anh không thấy ý muốn quay về của cô ấy chẳng đáng là bao sao, chúng ta giúp cô ấy làm gì?"
Hiển nhiên tên này đã yêu sâu sắc Lý Gia Vận rồi, dù biết cái chết của mình có khả năng có liên quan đến Lý Gia Vận, nhưng cô ấy vẫn không nỡ bỏ đối phương, ý chí khát vọng sống của cô ấy đã yếu kém như vậy thì Bạch Trân Trân sẽ có thể theo giúp cô ấy sao?
Từ Phong: "..."
Vẻ mặt anh trở nên băn khoăn, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào mới tốt.
Ông Tấn Hoa ngồi ở phía trước lái xe đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua hai người đang ngồi ghế sau, sau khi cân nhắc ngôn từ chốc lát, rồi mới lên tiếng.
"Cô Bạch, thế cái chết của Lý Gia Vận là ngoài ý muốn sao?"
Vừa rồi lời Tống Nhã Lan nói cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng, chí ít có thể đoán ra được Tống Nhã Lan bị thay mận đổi đào có sự nhúng tay của Lý Gia Vận, tình trạng sức khỏe của anh ta tự anh ta biết, hàng đêm sênh ca cái gì... Anh ta thật sự không muốn sống hay là bị người ta mưu hại?
Bạch Trân Trân nhớ lại điệu bộ của Tống Nhã Lan khác, mở miệng nói những chuyện mình biết.
Lý Gia Vận là sáu ngày trước chết, người kia lại che giấu tin Lý Gia Vận chết, hôm nay tốn hai trăm ngàn đồng mời Bạch Trân Trân tới.
Bạch Trân Trân hoài nghi một cách hợp lý là đối phương muốn chụp bô xuống đầu cô.
"Người chiếm thân thể Tống Nhã Lan có lẽ là biết tôi, hơn nữa phỏng đoán là cô ta thù hận tôi đơn phương."
Không có tên bệnh tâm thần nào sẽ tiêu hai trăm ngàn đồng mời người đến ăn không ngồi rồi, thi thể Lý Gia Vận cũng không cần nhập liệm sư giá hai trăm ngàn đồng để xử lý. Hơn nữa hành vi vô tình hay cố ý khoe của của đối phương và chuyện làm cuối cùng, Bạch Trân Trân nghĩ không hoài nghi cô ta là không được.
Thật ra mạng lưới quan hệ của nguyên chủ nhân mạch rất đơn giản, trước đó còn có một vài bạn học quen biết lui tới, nhưng từ sau khi cô ấy đổi nghề làm nhập liệm sư thì những bạn học kia đã chậm rãi vãng qua lại, gần như không có người tìm cô ấy ăn cơm, dạo phố, hội họp. Và bởi vì người nhà chết, tính cách của Bạch Trân Trân cũng xảy ra thay đổi rất rõ rệt, nhiều lắm là tụ họp cùng đồng nghiệp trong nhà tang lễ, những sư kiện khác đã không còn.
Cô tìm kiếm một phen trong trí nhớ, nhưng tìm không ra một người nào có thể khớp với người trong thân thể đối Tống Nhã Lan.
Có điều...
Bạch Trân Trân tay giơ lên sờ gương mặt mình.
Dung mạo của cô rất đẹp, dáng người cũng tốt, nói không chừng là ghen ghét dung mạo của cô, đây cũng có khả năng.
Từ Phong: "..."
Không cần tự tin như vậy chứ.
"Tôi còn chưa kịp đụng vào thi thể của Lý Gia Vận đã dẫn theo Trần Tiểu Sinh rời đi rồi, có điều tôi cảm thấy khả năng anh ta bị người hại chết rất lớn."
Đáng tiếc không gặp được quỷ hồn của Lý Gia Vận, nếu không nhìn quỷ hồn của anh ta là biết anh ta chết thế nào rồi. Có điều Tống Nhã Lan trong nhà họ Lý kia rõ ràng có vấn đề, thuận đường dây này tra được thì chắc hẳn có thể tra ra một vài thứ.
Từ Phong nhẹ gật đầu, trong lòng đã có tính toán.
Tống Nhã Lan bị chặn miệng rồi, chung quy không tạo được một chút xíu âm thanh nào, lúc này mới phát hiện mình như là bị những người này coi thường.
Cô ấy tức giận thân thể run như lá rụng trong gió, nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào.
Bạch Trân Trân nhớ tới tình cảnh lúc bị sự yêu đương mù quáng giày vò vừa mới, có ý xấu đâm thân thể của người giấy nhỏ.
"Người đàn ông của cô có thể là bị người ta hại chết, còn là kiểu chết ám muội như vậy, chuyện này nếu cảnh sát tham dự, đoán là cô cũng trốn không thoát."
"Mặc dù sự việc không phải cô làm, nhưng thân thể là cô, nếu cô muốn trở về, cô hãy gật gật đầu, không muốn trở về, cô hãy lắc đầu."
Người giấy nhỏ tức giận không nhẹ. Làm khó cho Bạch Trân Trân có thể từ ngũ quan cô vẽ ra nhìn ra cảm xúc phẫn nộ của cô ấy.