Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190:

 Chương 190: Chương 190: Chương 190:

Sau khi Ông Tấn Hoa nói quanh co một hồi, rốt cuộc đã nói vào trọng điểm.

"Vị này là Bạch Trân Trân, cô Bạch, cũng là cố vấn đặc biệt mà sở cảnh sát chúng tôi mời tới, cô ấy sẽ phụ trách hỗ trợ cảnh sát chúng tôi điều tra một vài vụ án dính đến thế lực đặc thù."

Hai người Tống Chí Viễn và Dư Thu Hồng nghe vậy, nụ cười trên mặt trở nên có chút cứng ngắc. Ông Tấn Hoa nói với bọn họ thế này là có ý gì?

"Ông Tống, phu nhân Tống, Lý Gia Vận vào bảy ngày trước đột ngột tử vong, cảnh sát hoài nghi hung thủ là Tống Nhã Lan, cô Tống..."

Sau khi câu nói này được nói ra, Tống Chí Viễn và Dư Thu Hồng bỗng nhiên đứng lên, hai người bật thốt lên: "Cậu đang nói cái gì? Điều này sao có thể?"

Trạng thái của Dư Thu Hồng cũng trở nên rất kỳ lạ, sắc mặt của bà ấy trắng bệch, run giọng nói: "Tấn Hoa, chuyện thế này nói đùa không vui đâu, cậu không thể nói bậy..."

Lý Gia Vận chết rồi, hung thủ còn là con gái mình? Cái này sao có thể?

"Nhã Lan và Gia Vận lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai đứa là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt, Nhã Lan nhà chúng tôi đặt Gia Vận trong tim, hai vợ chồng chúng tôi cũng không quan trọng bằng anh ta, cậu chớ nói nhảm, cái này sao có thể?"

Con gái nhà mình nhà mình biết, Tống Nhã Lan yêu Lý Gia Vận yêu tận xương tủy, cách hình dung này không hề nói quá, nếu như gặp phải nguy hiểm, Tống Nhã Lan bằng lòng hi sinh chính mình chứ sẽ không để Lý Gia Vận bị thương mảy may.

Con gái của bà ấy giết Lý Gia Vận, điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Sắc mặt Tống Chí Viễn cũng sa sầm, trong giọng nói đã thêm mấy phần sững sờ: "Cậu Ông, con gái của chúng tôi tuyệt đối sẽ không giết người, huống chi bị giết còn là chồng của con bé. Cậu Ông, nếu như cậu cứ muốn nói cái này, vậy chúng tôi không có gì có thể nói chuyện."

Tống Chí Viễn và Dư Thu Hồng đều yêu con gái như mạng, con gái đối với bọn họ còn quan trọng hơn cả mạng của mình, bọn họ biết rất rõ con gái mình thế nào, làm gì sẽ tin tưởng Ông Tấn Hoa?

Nếu như không phải là bởi vì tu dưỡng của bọn họ đủ tốt, chỉ với việc Ông Tấn Hoa nói con gái bọn họ là hung thủ giết người thì hai người đã lập tức đuổi anh ra ngoài.

Nhìn vợ chồng nhà họ Tống đang phừng phừng lửa giận, Ông Tấn Hoa cũng không tức giận, anh ấm giọng nói: "Ông Tống, phu nhân Tống, đương nhiên tôi tin tưởng hai người, tôi cũng tin tưởng cô Tống không phải là hung thủ giết người."

Hai vợ chồng nghe thấy lời này của Ông Tấn Hoa, không khỏi ngây ngẩn cả người, hai người hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao Ông Tấn Hoa lại nói như vậy.

Đã tin tưởng không phải Tống Nhã Lan làm, vậy vừa rồi tại sao anh phải nói những lời kia?

Bạch Trân Trân biết hiện tại đến phiên mình lên sân khấu rồi, cô lấy người giấy nhỏ chứa linh hồn Tống Nhã Lan ra, sau đó tóm Tống Nhã Lan đã bị vo tròn ra.

Linh hồn Tống Nhã Lan ở trong thân thể người giấy nhỏ chờ đợi hai ngày rồi, sau khi lại lần nữa khôi phục bình thường vẫn hơi không thích ứng được.

Lúc Tống Nhã Lan lấy lại tinh thần, bỗng nhìn thấy cha mẹ của mình, đôi mắt của cô ấy ngay lập tức đỏ lên, bổ nhào qua muốn ôm chặt bọn họ.

"Cha ơi, mẹ ơi, hu hu hu..."

Bạch Trân Trân nhìn Tống Nhã Lan cố gắng muốn ôm chặt cha mẹ của mình, nhưng hồn thể lại xuyên qua thân thể hai người họ hết lần này đến lần khác, khóe miệng không thể không cong lên

Tống Nhã Lan này là thấy cha mẹ mình mới biết mình còn cha mẹ, lúc không nhìn thấy thì xem như cha mẹ ruột không tồn tại đúng không?

Bởi vì được chứng kiến dáng vẻ yêu đương mù quáng che mù lý trí của Tống Nhã Lan, cho nên với dáng vẻ cô ấy đang biểu hiện ra hiện tại, Bạch Trân Trân có phần "xin miễn thứ cho kẻ bất tài". *

*Không thông cảm nổi.

"Ông Tống, phu nhân Tống, có người chiếm thân thể của con gái hai người, lợi dụng thân thể của cô ấy hại chết Lý Gia Vận, mà con gái của hai người cũng thành cô hồn dã quỷ rồi, không chỗ có thể đi."

Bạch Trân Trân nói cực nhanh, hoàn toàn không cho cặp vợ chồng đó có cơ hội phản đối: "Con gái thật của hai người đang ở ngay chỗ này, tôi có thứ có thể giúp hai người nhìn thấy cô ấy, hai người có muốn thử một lần hay không?"

Tống Chí Viễn và Dư Thu Hồng: "..."

Số lượng tin tức trong lời hai người Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân nói quá lớn, hai vợ chồng bị những lời này làm cho ngây ngẩn cả người.

Bọn họ vốn không tin mấy thứ như thần thần quỷ quỷ này, nhưng bây giờ trong lòng hai người lại không khống chế được nảy sinh hoài nghi.

Dư Thu Hồng không có chủ kiến gì, vô thức quay đầu nhìn về phía Tống Chí Viễn: "Anh Tống, chúng ta..."

Bình Luận (0)
Comment