Sắc mặt Tống Chí Viễn cũng khó coi, nhưng cảm thấy với thân phận của Ông Tấn Hoa sẽ không theo tới đây để lừa gạt bọn họ, sau khi do dự mãi một lúc, Tống Chí Viễn thở dài một hơi, trầm giọng nói.
"Thử một lần thì thử một lần."
Tốt xấu gì Ông Tấn Hoa là cậu hai của nhà họ Ông, nghe nói còn làm việc tại sở cảnh sát, có lẽ anh sẽ không đến mức dùng loại hình tà môn này để lừa gạt bọn họ.
Xem thử rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đi.
Thấy bọn họ phối hợp như thế, Bạch Trân Trân cũng không nói thêm cái gì, cô đi qua, bôi nước mắt trâu trên mí mắt của vợ chồng hai người bọn họ.
"Loại vật này sẽ nhìn thấy quỷ có thời hạn, hai người đừng phí lời nhiều."
Bạch Trân Trân căn dặn một câu, lời còn chưa dứt, nước mắt trâu đã phát huy hiệu quả.
Hai vợ chồng mắt mở trừng trừng nhìn nơi vốn dĩ không có một ai bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc trước mặt.
Khi thấy hồn thể của Tống Nhã Lan, hai vợ chồng sững sờ ngay tại chỗ, bọn họ như bị sét đánh vào người, mãi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cái này sao có thể?
Dư Thu Hồng tiến lên một bước, run rẩy vươn tay ra, muốn kiểm tra mặt của con gái mình, nhưng mà tay của bà đã xuyên qua cơ thể của Tống Nhã Lan.
Tống Nhã Lan không phải là oan hồn lệ quỷ, hồn thể không thực chất, đương nhiên người bình thường sẽ không cách nào chạm vào cô ấy.
"Nhã Lan, là con, thật sự là con?"
Giọng nói của Dư Thu Hồng cực kỳ run rẩy, nước mắt cũng không khống chế nổi tuôn rơi như mưa.
Cuối cùng bọn họ đã tin những lời Ông Tấn Hoa vừa mới nói, con gái mình thật sự bị người ta hại.
Tống Chí Viễn cũng không nhịn được tiến lên một bước, run giọng nói: "Nhã Lan, sao con trở thành thế này rồi?"
Tống Nhã Lan vốn thích khóc, bây giờ thấy cha mẹ của mình, nghe thấy lời nói thấm đượm sự quan tâm của bọn họ, Tống Nhã Lan đã hoàn toàn sụp đổ, bụm mặt khóc rống oa oa.
"Cha ơi, mẹ ơi, hu hu hu..."
Hai vợ chồng đau lòng cực kỳ, nhưng bây giờ Tống Nhã Lan đã biến thành quỷ, cho dù bọn họ có đau lòng vạn phần thì cũng không có cách nào chạm vào con gái mình.
Tống Nhã Lan khóc, Dư Thu Hồng khóc theo, mắt Tống Chí Viễn đỏ lên, trong lòng cũng chua xót, ê ẩm.
Dính đến con gái mình, những tín niệm gì đó đã đồng tình trước đó tất cả đều sụp đổ, Tống Chí Viễn vẫn còn mấy phần lý trí, ông ấy miễn cưỡng có tinh thần, nhìn về phía Bạch Trân Trân đối diện.
"Đại sư..."
Bạch Trân Trân vươn tay ngăn cản Tống Chí Viễn: "Tôi không phải đại sư gì cả, chỉ biết da lông mà thôi, chú có thể gọi tôi là cô Bạch."
Đại sư cái gì, cô không có khả năng đảm đương đại sư đó, vẫn là gọi cô là cô Bạch đi, thế này cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tống Chí Viễn lập tức sửa lại xưng hô: "Cô Bạch, rốt cuộc con gái của tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Trước đó cô nói có cô hồn dã quỷ chiếm thân thể của con gái của tôi, thế con tôi còn có thể trở về không?"
Bạch Trân Trân lắc đầu nói: "Điều này tôi cũng không rõ, ý muốn trở về thân thể của mình của con gái của chú không mãnh liệt cho lắm, cô ấy không phối hợp với chúng ta, có thể trở về hay không, không phải do chúng tôi định đoạt."
Tống Chí Viễn ngây ngẩn cả người, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi, tựa như có hơi không lý giải được lời Bạch Trân Trân nói.
Thật ra lời nói này cũng không có cái gì khó lý giải, đó là Tống Nhã Lan là một tên yêu đương mù quáng, hơn nữa còn là kẻ yêu đương mù quáng cực phẩm trong mắt chỉ có chồng mình, không cần biết chồng mình làm chuyện gì thì đều sẽ tha thứ không có giá hạn.
Lúc biết cái chết của Lý Gia Vận có mờ ám, hơn nữa còn có thể là do Châu Mẫn Du chiếm cứ thân thể của cô ấy hại, Tống Nhã Lan đã hoàn toàn buông xuôi.
Hôm qua lúc Bạch Trân Trân giao người giấy nhỏ cho Từ Phong và Ông Tấn Hoa, cố ý đổi thân thể người giấy nhỏ khác cho cô ấy rồi, cam đoan cô ấy có thể nói chuyện bình thường. Nhưng căn cứ theo lời Ông Tấn Hoa nói, toàn bộ quá trình Tống Nhã Lan đều duy trì một loại thái độ chống cự tiêu cực, trừ khóc ra, cô ta không hề nói một câu hữu dụng nào. Dù là Ông Tấn Hoa và Từ Phong nói cho Tống Nhã Lan rằng Châu Mẫn Du chiếm cứ thân thể của cô ấy rất có thể là kẻ cầm đầu sát hại Lý Gia Vận, cũng không kích thích nổi một chút xíu ý chí khát khao sống của Tống Nhã Lan. Cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ, không có một chút xíu khát vọng sống nào cả, Lý Gia Vận chết rồi, cô ấy cũng không muốn sống.
"Gia Vận đã chết, tôi sống còn có ý nghĩa gì? Nếu mấy người nói hung thủ là kẻ chiếm lấy thân thể của tôi, vậy thì cứ giết chết cô ta, báo thù cho Gia Vận là được."