Hiển nhiên Ông Tấn Hoa cũng không ngờ thuật đổi hồn này vậy mà bá đạo như vậy, anh sửng sốt giây lát, có điều biểu cảm trên mặt không có thay đổi quá nhiều.
Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Cô biết Ông Tấn Hoa hỏi cái này là bởi vì cái gì, nhưng cô không có ý định quan tâm. Dù sao cô không định can dự, Ông Tấn Hoa muốn xen vào thì cũng không liên quan gì đến cô.
Hai người bọn họ trở về sở cảnh sát chưa bao lâu, Từ Phong cũng mang người trở về rồi.
Sau khi biết Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân đã trở về, anh không ngơi nghỉ phút giây nào chị đi tìm hai người bọn họ.
"Giám sát Từ, anh tra được tin tức liên quan tới Châu Mẫn Du rồi?"
Từ Phong rót một ly nước lạnh lớn, anh thở dài nhẹ nhõm, rồi mới lên tiếng.
"Đúng vậy, cô Bạch, may mắn có cô nhắc nhở chúng tôi, tôi bắt đầu ra tay từ những người bất hòa với Châu Mẫn Du, quả nhiên tra được một vài thứ."
Đang nói, Từ Phong lấy một tấm ảnh chụp ra đưa cho Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân nhận ảnh chụp nhìn.
Trên tấm ảnh có một nam một nữ, trông dáng vẻ của bọn họ rất thân mật, thậm chí có vài phần cay mắt không chịu nổi.
Bạch Trân Trân: "..."
Người trong tấm ảnh một là Lý Gia Vận đã chết, và một người còn lại là người phụ nữ có tám phần tương tự mặt Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "..."
Không cần nghi ngờ, người trên tấm ảnh này có lẽ là Châu Mẫn Du cố ý dựa theo mặt Bạch Trân Trân thẩm mỹ.
Quan hệ giữa cô ta và Lý Gia Vận quả nhiên không đơn giản.
***
Kết quả điều tra của Từ Phong cũng cho thấy điểm này.
Châu Mẫn Du ở trước mặt người nhà, bạn bè của mình giấu chặt chẽ như bưng, nhưng với người bất hòa với cô ta, xưa nay Châu Mẫn Du đều không giấu diếm được với bọn họ, chẳng những không giấu diếm, thậm chí chính bản thân cô ta còn chạy tới trước mặt bọn họ đắc ý.
Điệu bộ này rất "Châu Mẫn Du".
Căn cứ theo lời những kẻ ghét Châu Mẫn Du nói, bắt đầu từ chín tháng trước, cách ăn mặc của Châu Mẫn Du đã thay đổi rất rõ rệt.
"Nói là chín tháng trước, cách ăn mặc của Châu Mẫn Du đã lên một bậc, cô ta còn thường xuyên lượn lờ trước mặt của bọn họ, khoe khoang cô ta có được những thứ tốt đẹp kia."
"Lý Gia Vận cũng cùng Châu Mẫn Du đi ngang qua ở trước mặt những người kia, những hình này chính là bọn họ tức không nhịn nổi, lén lút quay, chụp trong âm thầm."
Có vài người càng không có cái gì thì càng muốn khoe khoang gì đó, Châu Mẫn Du bởi vì lúc trước có tật bắt chước người ta, các bạn đại học đều rất không chào đón cô ta, về sau những người bạn có giao du cũng không có mấy ai là thật tâm đối xử với cô ta. Người thích cô ta không nhiều, người chán ghét cô ta lại không ít, về sau này tam quan của Châu Mẫn Du càng méo mó, đã là vò đã mẻ không sợ rơi. Dù sao cô ta đang khoe mẽ trước mặt những người bất hòa với mình những thứ như túi xách, quần áo, đồ trang sức, và một người đàn ông có thể nở mặt.
Căn cứ lời những người kia nói, Lý Gia Vận đã trúng thuật Hàng Đầu, Châu Mẫn Du nói gì nghe nấy, cưng chiều cô ta tận trời, Châu Mẫn Du nói hướng Đông, Lý Gia Vận hoàn toàn không dám đi hướng Tây.
"Mặc dù Châu Mẫn Du đã chỉnh sửa tới mức đẹp, nhưng vết tích thẩm mỹ trên gương mặt của cô ta rất rõ ràng, nếu không phải mỗi ngày điểm phấn tô son đậm thì hoàn toàn khó mà nhìn ra."
"Tính cách của cô ta xấu muốn chết, nói chuyện phải nói là rất chanh chua, rõ ràng là tốt nghiệp đại học đàng hoàng nhưng nói chuyện lại chẳng khác gì những đứa lông bông."
Bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc Châu Mẫn Du là dựa vào cái gì mới hấp dẫn được Lý Gia Vận.
Một người phụ nữ bất hòa nhất với Châu Mẫn Du trong số đó nói, có một lần người đó tìm cơ hội đơn độc ở chung cùng Lý Gia Vận, không nhịn được nói xấu Châu Mẫn Du.
"Tôi hỏi rốt cuộc là tại sao anh ta coi trọng Châu Mẫn Du, ngoại trừ khuôn mặt giả mồn một đó ra, cô ta quả thật chẳng còn gì khác, rốt cuộc là anh coi trọng cái gì của cô ta?"
Lý Gia Vận nói Châu Mẫn Du là cô gái tốt nhất trên thế giới, ai cũng không sánh bằng cô ta.
"Tôi thích Mẫn Du, tính tình cô ấy thẳng thắn không làm bộ, từ trước đến nay đều chưa từng che giấu sở thích của mình, ở trước mặt tôi cô ấy từ trước đến nay đều là kiên định làm chính mình, hoàn toàn sẽ không để cúi người lấy lòng tôi."
Nói trắng ra là, Lý Gia Vận chính là kẻ có khuynh hướng thích tự ngược đãi, người nhu thuận tuyệt đối với anh ta anh ta tuyệt đối không thích, anh ta chỉ thích loại không xem anh ta ra gì như Châu Mẫn Du.