"Ước chừng hơn một tháng trước, Châu Mẫn Du đột nhiên tụ họp mấy người bất hòa với bọn họ lại cùng nhau, đặc biệt mời bọn họ ăn một bữa cơm trong nhà hàng tốt nhất tại Nguyên Lãng."
Bữa cơm đó xa xỉ cực độ, sơn trân hải vị cái gì cần có đều có, uống rượu cũng là loại rượu vang rất nổi danh ở nước ngoài, giá bán là một trăm ngàn trở lên.
Chỉ một bàn đồ ăn và rượu vang đó giá cả cộng lại đã hơn ba trăm ngàn.
Lúc nhắc đến cái này, trên mặt người phụ nữ cực kỳ bất hòa với Châu Mẫn Du hiện vẻ cực kỳ phức tạp.
"Châu Mẫn Du nói cô ta mời chúng tôi ăn cơm, chính là vì tuyên bố một việc với chúng tôi."
Châu Mẫn Du làm rùm beng tới vậy, chính là vì nói cho những người bất hòa với cô ta, vẫn luôn chướng mắt cô ta, người không thích cô ta, nói về sau cô ta sẽ thoát thai hoán cốt, hoàn toàn trở thành một tầm cao mà bọn họ không với tới nổi.
"Tôi biết các cô rất chướng mắt tôi, xem thường tôi, vẫn luôn cảm thấy tôi rất giả, khỏi nói cũng biết giả, có điều tôi nói cho các cô biết, từ nay về sau cuộc đời của tôi sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt, các cô sẽ là một trời một vực với tôi, sẽ không còn những khi được đặt chung bàn cân so sánh."
Vương Khởi Hồng, cũng chính là người phụ nữ đối chọi gay gắt ghê gớm nhất với Châu Mẫn Du, cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, mở một quán bar tại khu Nguyên Lãng, cô ta là người thành công nhất trong đám người này. Và cô ta cũng là một trong số những người không chào đón Châu Mẫn Du nhất.
Châu Mẫn Du mời khách ăn cơm, từ trước đến nay Vương Khởi Hồng chưa từng vắng mặt, nhưng dù là Châu Mẫn Du đeo vàng đeo bạc, ăn mặc giống như phu nhân, Vương Khởi Hồng vẫn xem thường Châu Mẫn Du.
"Người bên ngoài không biết Lý Gia Vận, nhưng tôi biết anh ta, Lý Gia Vận là người có vợ, cô gả qua cùng lắm là làm một mợ hai, quả thật là tưởng mình có thể một bước lên trời rồi."
Có câu nói là ăn của ai thì làm việc cho người nấy, sau khi cơm nước no nê, Châu Mẫn Du còn tăng những vị khách một người một vòng tay vàng nguyên khối nặng chừng năm trăm gam.
Vốn dĩ người bất hòa với Châu Mẫn Du cũng bởi vì vòng tay vàng nguyên khối này mà đổi cái nhìn với cô ta. Có điều Vương Khởi Hồng thì khác, đồ ăn cô ta ăn, đồ cho cô ta nhận, nhưng chán ghét dành cho Châu Mẫn Du từ đầu đến cuối cô ta chưa từng thay đổi.
Mà hiển nhiên Châu Mẫn Du cũng biết Vương Khởi Hồng khác biệt, cho nên sau khi những người khác đều đi thì Châu Mẫn Du ngăn cản Vương Khởi Hồng chuẩn bị lên xe rời đi.
Lúc nói với Từ Phong đoạn hồi ức này, bản thân Vương Khởi Hồng cũng không nhịn được bật cười.
"Thưa sir, tôi chướng mắt Châu Mẫn Du từ trước đến nay, cũng chưa từng che giấu sự không thích cô ta từ trước đến nay, nhưng hết lần này tới lần khác Châu Mẫn Du vẫn không ngừng lượn lờ trước mặt tôi."
Nhắc tới chuyện này, Vương Khởi Hồng cảm thấy rất mắc cười, cô ta nói nếu không phải xác định Châu Mẫn Du thích đàn ông thì cô ta đã hoài nghi người cô ả đó thích có phải là cô ta hay không.
Châu Mẫn Du ngăn Vương Khởi Hồng đang muốn lái xe rời đi, sau đó lại cho cô ta một sợi dây chuyền vàng, một đôi vòng tai vàng, còn có một chiếc nhẫn kim cương, ngoài ra còn có tận mấy chiếc túi xách xa xỉ mấy ngàn đồng.
"Tôi từ trước đến nay chưa từng gặp người giống như là Châu Mẫn Du, cô ta vừa tự ti vừa tự đại, cô ta nói mình sắp làm người đứng trên vạn người rồi, không còn là người chung một thế giới với chúng tôi nữa, để chứng minh điều này, cô ta cố ý tặng rất nhiều đồ cho tôi."
Nhưng thật ra cô ta tặng những vật đó cho Vương Khởi Hồng, chính là vì để Vương Khởi Hồng thừa nhận, cách nhìn trước đó cô ta dành cho Châu Mẫn Du là sai rồi.
Từ Phong bị cách suy nghĩ này làm cho sợ ngây người, không nhịn được hỏi: "Cô ta cho cô nhiều đồ vậy, chỉ vì để cô thừa nhận cô ta sống tốt hơn mấy cô nên cô ta đã cho cô nhiều đồ vậy sao?"
Vương Khởi Hồng gật đầu, đầy vô tình nói: "Kỳ lạ nhỉ? Tôi cũng thấy rất lạ kỳ, tôi đã sống đến ngần này cũng chỉ gặp một người như là Châu Mẫn Du. Cô ta cứ như kẻ coi tiền như rác, tôi càng không tin cô ta, đồ cô ta cho tôi càng nhiều."
Cho Vương Khởi Hồng nhiều đồ không nói, trong lời nói cô ta còn tiết lộ không ít tin tức.
Cô ta nói cô ta sắp làm người vợ chính thức rồi, còn nói Lý Gia Vận yêu cô ta rất sâu đậm, không cần biết cô ta muốn cái gì, Lý Gia Vận đều sẽ cho cô ta.
"Về sau chúng tôi đã không còn có cơ hội gặp mặt nữa, những vật này coi như là tôi thưởng cho cô, Vương Khởi Hồng, tôi biết từ trước đến nay cô luôn xem thường tôi, cảm thấy tôi dù là điểm nào cũng không bằng cô, nhưng tôi cố ý muốn khiến cho cô biết, hiện tại cô có ra roi thúc ngựa cũng không sánh bằng tôi."