Cô ta cho Vương Khởi Hồng không ít quý giá, là vì để Vương Khởi Hồng giống như những người khác cúi đầu trước Châu Mẫn Du, thừa nhận trước kia là cô ta sai rồi.
"Bình thường tôi sẽ không cúi đầu, nhưng không chịu nổi Châu Mẫn Du cho nhiều lắm."
Mặc dù Vương Khởi Hồng mở quán rượu, nhưng không có nghĩa là cô ta không thiếu tiền, mặc dù cô ta cũng có chút giá trị bản thân, nhưng thật sự là không có nhiều tiền đến mức làm được như Châu Mẫn Du.
"Hơn nữa tôi chỉ nói hai câu dịu ngọt mà thôi, đã có thể có được nhiều đồ thế, tôi chỉ là bất hòa với cô ta, chứ không phải là kẻ ngu."
Cho nên sau khi Châu Mẫn Du cho đủ lợi ích, Vương Khởi Hồng quyết đoán cúi đầu, thừa nhận mình không đúng với Châu Mẫn Du.
"Châu Mẫn Du, trước đó là tôi không đúng, tôi không nên đối nghịch với cô, tôi thừa nhận tôi sai rồi."
Cúi đầu nhận sai, nói lời dịu êm, những món đồ trị giá hơn trăm ngàn đồng đã đến tay, Vương Khởi Hồng cảm thấy vụ mua bán này rất có lời.
Còn những người bất hòa với Châu Mẫn Du bày tỏ bọn họ cảm thấy mình thế này cũng không có gì mất mặt.
"Nói hai câu mà thôi, đồ trị giá mấy trăm đồng đã đến tay. Thưa sir, đổi thành anh, anh có thể chịu được sao?"
Mời bọn họ ăn cơm xong, sau đó tặng đồ cho những người này xong, Châu Mẫn Du đã biến mất biệt tăm, bọn họ không còn nhìn thấy cô ta nữa.
"Có điều về sau một quý phu nhân rất thanh tú từng tới quán rượu của tôi. Cô ta ra tay rất hào phóng, thích nhất là tôi tâng bốc cô ta."
Sau khi Vương Khởi Hồng nói đến đây, không nén được nở nụ cười: "Rõ ràng là quý phu nhân đó không hề giống với dáng vẻ của Châu Mẫn Du nhưng từ trên người cô ấy tôi thấy được cái bóng của Châu Mẫn Du."
Một bà chủ có thể dùng thân phận một người phụ nữ mở một quán rượu ở khu Nguyên Lãng, mắt quan sát là nhất thiết. Cô ta nhận ra người kia là lạ, sau khi thăm dò một phen thì cuối cùng đã xác định người phụ nữ hoàn toàn khác biệt Châu Mẫn Du có vấn đề gì rồi.
"Thưa sếp, tôi không có đùa với anh, cô ta chính là Châu Mẫn Du, chỉ là không biết sao biến thành dáng vẻ đó, có lẽ là thẩm mỹ, tôi cũng không biết."
Sở dĩ điều khiến Vương Khởi Hồng xác định thân phận đối phương là không có người nào có thể ra vẻ như Châu Mẫn Du.
Người kia sau khi vào trong quán của Vương Khởi Hồng thì không ngừng chỉ trích, nhưng hết lần này tới lần khác tiền cô ta cho lại nhiều, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí giống Châu Mẫn Du như đúc.
"Cô ta rất chán ghét tôi, có điều lại thích khoe khoang tại rất mặt tôi, rất vui lòng tiêu tiền cho tôi, tôi giả bộ như không biết để dỗ dành cô ta cũng rất thú vị."
Từ Phong: "..."
Sau khi Bạch Trân Trân nghe thấy lời Từ Phong nói thì chậc lưỡi một tiếng nói: "Tôi hối hận rồi."
Sớm biết Châu Mẫn Du tiêu pha tới mức này, cô nên kiếm hai trăm ngàn đó.
"Có lẽ là tôi nên cầm tới tay hai trăm ngàn đó rồi hẳn báo cảnh sát."
Từ Phong: "Hả?"
Bạch Trân Trân thở dài một cái, nhỏ giọng thầm thì nói: "Tôi cho là cô ta sẽ không cho tiền, hai trăm đồng chính là cà rốt treo trước mặt con lừa, là không thể ăn vào miệng."
Kết quả ai có thể ngờ là Châu Mẫn Du thật sự đưa tiền, không phải chơi dơ.
Đây là một phiên bản khác biệt với "trước mặt kẻ thù thì khúm núm, đối xử với bạn bè thì nặng tay" sao?
Phải biết căn cứ theo lời Từ Phong nói, thân bằng quyến hữu của Châu Mẫn Du không được bất kỳ lợi ích gì từ trong tay cô ta, nhưng những người bất hòa với Châu Mẫn Du thì có được không ít lợi ích.
Bạch Trân Trân vốn dĩ có thể có lợi ích, nhưng lại bị chính bản thân cô đuổi đi: "..."
Đừng hỏi, hỏi là hối hận, ai có thể ngờ trên đời này sẽ có thể tồn tại loại kỳ hoa như Châu Mẫn Du chứ?
"Cho nên, hiện tại đã có thể xác định trăm phần trăm là linh hồn trong thân thể Tống Nhã Lan chính là Châu Mẫn Du rồi, và trước đó Lý Gia Vận đã có quan hệ không đứng đắn với Châu Mẫn Du."
Trước đó bọn họ đã từng có phỏng đoán, cảm thấy trước đó có khả năng Châu Mẫn Du và Lý Gia Vận có quen biết, mà Châu Mẫn Du có thể chiếm được thể xác của Tống Nhã Lan cũng có dính líu tới Lý Gia Vận.
Có điều khi đó những điều đó đều chỉ là suy đoán của bọn họ thôi, không có chứng cứ xác thực có thể kiên trì, nhưng hiện tại căn cứ những khẩu cung mà Từ Phong có được, gần như có thể xác nhận điểm này.
Thuật đổi hồn vẫn chưa thành công, hồn phách Châu Mẫn Du rời khỏi xác nhưng thân thể nhất định phải duy trì sự sống mới được, có lẽ cô ta đã đặt thân thể của mình ở một nơi an toàn.