Bởi vì không có chứng cứ xác thực, cho nên mấy người Từ Phong không có cách nào bắt Tống Nhã Lan mang thương hiệu Châu Mẫn Du được.
Còn Từ Phong và Ông Tấn Hoa tự mình nói với Lý Hằng Thiên, linh hồn trong thân thể Tống Nhã Lan không phải là chính cô ấy, kẻ cầm đầu chân chính cũng không phải là Tống Nhã Lan. Coi như giết Tống Nhã Lan, Châu Mẫn Du cũng có khả năng sẽ trở lại thân thể của mình, tiếp tục sống sót rất thanh bạch.
"Có lẽ Châu Mẫn Du cũng rõ thuật đổi hồn còn chưa hoàn toàn thành công, cho nên cô ta nhất định sẽ bảo vệ cẩn thân thân thể của chính mình, nếu như Lý Gia Vận là đồng lõa, vậy anh ta nhất định sẽ giúp Châu Mẫn Du đảm bảo thân thể của cô ta."
Điều kiện gia đình hai người Lý Gia Vận và Tống Nhã Lan đều rất không tệ, chắc hẳn bọn họ vẫn có sản nghiệp đặt bên ngoài.
Từ Phong lập tức phái người đi thăm dò các loại bất động sản của hai vợ chồng bọn họ.
"Cô Bạch, tìm được thân thể của Châu Mẫn Du, có phải sẽ có thể khiến linh hồn của cô ta trở về thân thể của mình?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Thuật đổi hồn vẫn chưa thành công, ràng buộc giữa linh hồn và thân thể cô ta còn chưa hoàn toàn cắt đứt, có thể thử gọi hồn, có lẽ có thể đổi hồn phách của cô ta lại."
Có điều có rất nhiều thứ kiến thức lý thuyết của Bạch Trân Trân là điểm tuyệt đối, nhưng chưa từng tự mình thực hiện, cho nên tốt nhất vẫn là có được thân thể của Tống Nhã Lan là tốt nhất.
Bạch Trân Trân không có giấu diếm Từ Phong và Ông Tấn Hoa, ngay thẳng bày tỏ cô ta là người lõm bõm.
"Có lẽ các anh có thể tìm một đại sư khác tới, tôi không được thì còn có đại sư có thể bổ khuyết."
Bạch Trân Trân rất thành khẩn đưa ra đề nghị, cô cảm thấy mình thật sự không được.
Có điều hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa tín nhiệm cô bất chấp.
"Cô Bạch, cô quá khiêm nhường, cô đã nói như vậy, vậy khẳng định là có thể giải quyết."
"Cô Bạch, vấn đề trên người tôi có không ít đại sư tới nhưng đều không nhìn ra, nhưng hết lần này tới lần khác cô chỉ nhìn một cái đã ra, tôi chỉ tin tưởng cô."
Bạch Trân Trân: "..."
Được rồi, tin tưởng thì tin tưởng đi.
Đi theo Ông Tấn Hoa chạy vạy tới trưa, rất nhiều chuyện chưa giải quyết, có điều thân thể Châu Mẫn Du ở đâu vẫn chưa điều tra ra, Bạch Trân Trân tiếp tục lưu lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì.
Cô chào với Ông Tấn Hoa Từ Phong, mình bắt xe trở về nhà tang lễ.
Cô ở sở cảnh sát là thuộc loại được thuê đặc biệt, không cần ở mãi bên đó, đợi đến khi tìm được Châu Mẫn Du rồi cô lại đi qua cũng không muộn.
Chỉ là vừa mới tiến vào nhà tang lễ, Bạch Trân Trân đã bị Cầu Quốc Hoa cản lại.
"Trân Trân, tôi giới thiệu cho cô một phần làm ăn, cô nói xem sao cô lại để đi tong thế này?"
Bạch Trân Trân: "Chú Cầu, chuyện này hôm qua chú đã nói một lần rồi..."
Hôm qua lúc Bạch Trân Trân trở về đã giải thích với Cầu Quốc Hoa nguyên nhân, sao bây giờ còn dây dưa mãi chuyện này?
Cầu Quốc Hoa nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Trân Trân, chỉ cảm thấy vô cùng tâm tắc: "Chuyện ngày hôm qua coi như thôi, có điều việc buổi chiều hôm nay cô không thể từ chối."
Bạch Trân Trân: "Hả?"
Nhìn Cầu Quốc Hoa thế này, chẳng lẽ ông lại thay cô tự mình nhận việc sao?
Sự thật chứng minh, cảm giác của Bạch Trân Trân đúng là không sai, Cầu Quốc Hoa thật sự đã thay Bạch Trân Trân giúp cô nhận việc làm thêm.
Bạch Trân Trân: "..."
***
"Trân Trân, tiền cho việc này mặc dù ít, nhưng ít chuyện, đó là sửa đơn giản là được, không cần tốn bao lâu thời gian."
"Người ta là nghe người bên ngoài nói kỹ thuật của cô rất tốt, cố ý tìm cô đó. Tôi cũng không tiện từ chối, Trân Trân à..."
Có lẽ Cầu Quốc Hoa cũng biết mình làm vậy dường như có chút không được lương thiện cho lắm, ông cười ha ha, liếm môi nói.
"Trân Trân, chú cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, mấy ngày gần đây nhà tang lễ chúng ta không có bao nhiêu thi thể vào, tay nghề của cháu không rèn luyện lại chẳng phải sẽ lạ tay rồi sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt Bạch Trân Trân lạnh lùng, bình chân như vại với lời của ông, Cầu Quốc Hoa lại vây quanh bên người Bạch Trân Trân, cười ha ha nói: "Trân Trân ơi, chú biết kỹ thuật của cháu đã dạt tới đỉnh cao, nhưng thi thể nhà tang lễ chúng ta không nhiều, cháu muốn dẫn đồ đệ chẳng phải cũng cần luyện tập đó sao?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cầu Quốc Hoa vì có thể thuyết phục Bạch Trân Trân, nước bọt sắp khô rồi, nhưng kể cả ông đã nói hết lời nhưng Bạch Trân Trân vẫn không muốn đồng ý.
Ra ngoài làm việc cái gì, chuyện phiền toái nhiều, cô đây lười đi chịu tra tấn.
"Chú Cầu, tôi đã nói với chú rồi, tôi không muốn ra ngoài làm việc, lần trước là đến họ Lý kia, đó là vì có lý do, lần này có nói cái gì tôi cũng sẽ không đi."
Không đi không đi là không đi, không quan tâm ông nói thế nào, Bạch Trân Trân vẫn không có ý định thay đổi ý nghĩ của mình.