Cầu Quốc Hoa hơi nghẹn họng, có ý đồ cầm tiền tài đến mua chuộc Bạch Trân Trân giống như là lần trước.
Có điều đáng tiếc là, lần này thi thể của phần việc bên ngoài này nhiều, nhưng tiền cho thì không nhiều, hoàn toàn không thể so sánh với hai trăm ngàn đồng Châu Mẫn Du lấy ra.
Thấy không có cách nào dùng tiền tài và lời ngon ngọt để bắt cóc Bạch Trân Trân, con ngươi Cầu Quốc Hoa đảo một vòng, đã nghĩ ra kế khác.
"Thế thì, Trân Trân à, người lần này bỏ tiền xin cháu giúp một tay không đơn giản đâu, anh ta là người của thôn Trần Gia."
Bạch Trân Trân ngước mắt nhìn Cầu Quốc Hoa một cái: "Thôn Trần Gia thì thế nào?"
Thôn Trần Gia thôn Lý Gia thôn Vương Gia, cái này có gì ly kỳ?
Cầu Quốc Hoa: "Trần Thúy Linh - đại sư Trần chính là bước ra từ Thôn Trần Gia."
Trần Thúy Linh.
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Bạch Trân Trân ngẩn ngơ trong chớp nhoáng, có điều rất nhanh đã lại khôi phục bình thường.
Sau khi người nhà nguyên chủ qua đời, cô bái nhập liệm sư sửa chữa thi thể cho người nhà là Trần Thúy Linh làm sư, sau khi học nghệ hai năm, cô ấy được sư phụ giới thiệu tới nhà tang lễ Thiên Thịnh làm việc.
Trần Thúy Linh qua đời vào nửa năm trước, người thân cuối cùng của nguyên chủ trên thế giới cũng đã mất đi, đả kích liên tiếp khiến cô ấy trở nên càng phát ít nói kiệm lời, người luôn là vẻ nặng nề, nhìn vào không giống như là cô gái trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi. Chỉ sau khi Bạch Trân Trân đến mới lại lần nữa khiến thân thể này của cô ấy bừng bừng sức sống, nếu không, tâm bệnh nguyên chủ tích tụ tại tâm, coi như không có việc ngoài ý muốn khi ấy thì cũng không sống nổi bao lâu nữa.
Bạch Trân Trân nhớ, Cầu Quốc Hoa và Trần Thúy Linh là bạn tốt, nếu không phải như thế thì với kỹ thuật của nguyên chủ đã hoàn toàn có thể đến nhà tang lễ Hương Giang chứ không phải tới nhà tang lễ tư nhân mở này.
Hiện tại Cầu Quốc Hoa vậy mà lôi sư phụ của mình ra nói, để cô đến thôn Trần Gia làm việc.
Sắc mặt Bạch Trân Trân thay đổi, giọng nói cũng theo đó thay đổi: "Chú Cầu, chú nhất định phải dùng ân tình của sư phụ tôi?"
Nguyên chủ đi theo bên người Trần Thúy Linh học được hai năm, cô ấy rất có thiên phú, Trần Thúy Linh cũng rất thích cô ấy, mang hết kĩ thuật dốc ruột gan dạy cô ấy. Nguyên chủ rất hiếu thuận, mặc dù tính tình Trần Thúy Linh có chút quái lạ, hỉ nộ vô thường, nhưng cô ấy vẫn săn sóc Trần Thúy Linh từng li từng tí.
Lòng người đều làm bằng thịt, nguyên chủ toàn tâm toàn ý vì Trần Thúy Linh, không cần biết bà ấy cố ý làm khó dễ như thế nào thì nguyên chủ vẫn yên lặng tiếp nhận, đồng thời từ đầu đến cuối đều dùng khuôn mặt tươi cười đón nhận Trần Thúy Linh, vẫn hết lòng chăm sóc bà ấy. Nếu như không phải là bởi vì nguyên chủ trả giá bằng chân tâm thật ý thì Trần Thúy Linh sẽ tuyệt đối không dốc ruột gan truyền hết kỹ thuật của mình. Về sau nữa, Trần Thúy Linh hoàn toàn xem nguyên chủ như con gái ruột mà thương yêu, nguyên chủ cũng xem Trần Thúy Linh như mẹ ruột mà đối xử. Cũng chính bởi vì vậy, cho nên lúc Trần Thúy Linh qua đời, nguyên chủ mới thương tâm tới mức đó.
Trần Thúy Linh cả đời chưa gả, tất cả tài sản của bà ấy đều để lại cho Bạch Trân Trân, căn nhà hiện tại cô ở cũng là Trần Thúy Linh để lại cho cô.
Sau khi tình cảm hai người tốt hơn, Trần Thúy Linh và Bạch Trân Trân nói rất nhiều chuyện, bà ấy cũng từng đề cập quê quán của mình, nhưng mỗi lần Trần Thúy Linh nhắc đến thôn Trần Gia thì giọng điệu đều rất phức tạp. Trước khi chết bà ấy đã thông báo với Bạch Trân Trân, để cô ấy mai táng mình tại nghĩa trang công cộng Hương Giang, người người đều nói lá rụng về cội, nhưng Trần Thúy Linh không nhớ về cố hương của mình. Cho nên dù là Trần Thúy Linh nói mập mờ không rõ, Bạch Trân Trân cũng biết, có lẽ thôn Trần Gia không có để lại cho bà ấy những kí ức tốt, cho nên dù là bà ấy chết thì cũng không muốn chôn ở cố hương.
Kết quả hiện tại Cầu Quốc Hoa vậy mà mang mối quan hệ này để thuyết phục cô, Bạch Trân Trân quả thật sắp bị Cầu Quốc Hoa làm tức chết.
Ông và Trần Thúy Linh là bạn bè, chẳng lẽ không biết bà ấy không thích quê quán mình à?
Có thể để cho Trần Thúy Linh không thích, nếu không phải là quê hương thì khẳng định là người ở quê hương.
Bà ấy không nói rõ chi tiết, nhưng Bạch Trân Trân phỏng đoán thì vẫn có thể đoán được một chút nguyên nhân, dù sao cũng là những yêu hận tình cừu, bởi vì chịu tổn thương quá nặng, cho nên mới không muốn trở về.
"Tôi không đi, chú Cầu, chú thích tìm ai thì đi tìm người đó đi, nơi mà sư phụ đến chết cũng không muốn trở về nhưng chú bảo tôi đi, chú suy nghĩ kiểu gì thế?"
Bạch Trân Trân thể hiện rõ ràng ra sự không thích và căm ghét mình.
Mặc dù cô không phải nguyên chủ, nhưng cô đã nhận thân thể và ký ức và cuộc đời của nguyên chủ thì đương nhiên cô sẽ không vi phạm những ý nguyện của nguyên chủ.