Cầu Quốc Hoa còn muốn tiếp tục thuyết phục Bạch Trân Trân, nhưng mà cô lại trực tiếp nói: "Chú Cầu, nếu chú muốn cho tôi từ chức, không cần quanh co thế đâu."
Bạch Trân Trân đã lôi từ chức ra nói, Cầu Quốc Hoa còn có thể nói cái gì? Ông chỉ có thể ngừng chiến tranh, buồn buồn nói: "Thật ra tôi cũng không có ác ý gì."
Vẻ mặt Bạch Trân Trân vẫn bình tĩnh nhìn Cầu Quốc Hoa: "Chú chỉ là muốn kiếm nhiều tiền hơn."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông hơi nghẹn họng, thở dài một hơi thật dài, cả người dường như đã già hơn trước đó nhiều.
"Trân Trân, sư phụ cô tình cảm dành cho cố hương của bà ấy thật ra rất phức tạp, sự việc không hề giống như cô nghĩ thế..."
Hình như ông chuẩn bị nói cái gì, nhưng Bạch Trân Trân không muốn nghe những lý do và cái cớ đó.
Không có ý nghĩa gì.
Trần Thúy Linh đã qua đời, những yêu hận tình cừu đó đã bị chôn vùi theo cái chết của bà ấy trong năm tháng, từ đầu đến cuối Trần Thúy Linh chưa từng nhắc tới để cô đi báo thù, hoặc là đền bù tiếc nuối cho bà ấy.
Đương nhiên Bạch Trân Trân sẽ không tự chủ trương.
"Chú Cầu, chân thành một chút không tốt sao? Có thể đừng chơi bài tình cảm với tôi nữa được không?"
Cầu Quốc Hoa: "..."
Bạch Trân Trân quả thật khó chơi, Cầu Quốc Hoa phát hiện những chiêu trò trước đó dùng cho Bạch Trân Trân đều vô dụng rồi, rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể ngừng chiến tranh, hoàn toàn từ bỏ.
"Vậy được rồi, tôi đi sắp xếp những người khác vậy."
Bạch Trân Trân nở một nụ cười giả tạo với Cầu Quốc Hoa: "Chú Cầu, có lẽ chú có thể sắp xếp Anh Hùng đi, kỹ thuật của cậu ta không chênh lệch với tôi, hơn nữa cậu ta rất thích ra ngoài làm việc."
Điều kiện gia đình Cổ Anh Hùng không được tốt lắm, nghe nói trong nhà cậu ta còn có một người em trai đang bị bệnh phải nuôi, cho nên dù là tiền lương nhập liệm sư rất cao, cậu ta vẫn sống rất túng thiếu.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên Cổ Anh Hùng rất ra ngoài làm việc, không cần biết cho nhiều hay ít, chỉ cần có cho tiền thì cậu ta đều sẽ đi.
Chú Cầu giật giật khóe miệng, mặt mũi đầy phiền muộn: "Được rồi, cô không đi thì thôi, còn quan tâm tôi để ai đi nữa à?"
Mặt mũi Bạch Trân Trân rất vô tội: "Chú Cầu, tôi chỉ giúp Anh Hùng tranh thủ thôi, cậu ta thiếu tiền."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Được rồi, tiếp tục nói với Bạch Trân Trân thì ông nhất định sẽ bị làm tức chết cũng không phải không có khả năng, vẫn là cái gì không nói tốt hơn.
Ông hừ một tiếng, qua quýt xua tay với Bạch Trân Trân, sau đó sốt ruột, gấp gáp rời đi.
Bạch Trân Trân cười cười, cũng lười đùa giỡn nữa, lưu loát ngồi phịch trên ghế sa lon, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian chưa qua bao lâu, tiếng đập cửa "thùng thùng thùng" vang lên, mắt Bạch Trân Trân vẫn không mở ra, nói: "Vào đi."
Cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, Trần Tiểu Sinh sưng mặt sưng mũi đi vào từ bên ngoài.
"Sư phụ..."
Nghe được giọng nói hơi hơi thay đổi, Bạch Trân Trân cảm thấy có gì đó không đúng, mở mắt nhìn sang.
Sau đó cô liền thấy khuôn mặt xanh xanh tím tím của Trần Tiểu Sinh.
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải, anh ta đang yên đang lành nhưng đây là thế nào?
"Tiểu Sinh, anh bị ai đánh?"
Bạch Trân Trân quan tâm nhìn Trần Tiểu Sinh, vươn tay muốn đụng vào mặt của anh ta, nhưng vừa chạm vào gương mặt sưng đỏ của anh ta thì Trần Tiểu Sinh đau tới mức kêu lên oai oái.
"Sư phụ, đau đau đau..."
Trần Tiểu Sinh đau đớn kêu la, nước mắt chảy ào ào, dáng vẻ cực đáng thương.
Bạch Trân Trân: "Ai đánh?"
Cô lấy hòm thuốc từ dưới ngăn tủ, vừa giúp anh ta xử lý vết thương, vừa dò hỏi.
Trần Tiểu Sinh ấm ức nói: "Anh của tôi đánh."
Bạch Trân Trân: "Hả?"
Trần Tiểu Đông đánh?
Trần Tiểu Sinh xuýt xoa hô đau, đàng hoàng kể lại chuyện đã xảy ra cho Bạch Trân Trân.
Hóa ra ngày đó sau khi gặp Trần Tiểu Sinh, Trần Tiểu Đông còn tưởng rằng là anh ta đang nói đùa với mình.
Phải biết trước đó Trần Tiểu Sinh hoàn toàn không tin những thứ thần thần quỷ quỷ này, hơn nữa lá gan của anh ta không lớn, làm sao có thể đi làm nhập liệm sư gì chứ?
Nhưng mà cứ luôn luôn sự việc cứ trùng hợp là thế, hôm nay Trần Tiểu Đông đến khu Sa Điền đưa hàng, đúng lúc thấy Trần Tiểu Sinh từ nhà tang lễ ra ngoài đi mua đồ.
Anh ta cười cười nói nói với người ta, khỏi nói vui vẻ biết bao.
Sau khi Trần Tiểu Đông đỗ xe xong, lập tức đi theo, kết quả là nghe thấy Trần Tiểu Sinh và người ta nói chuyện.
Anh ta nói anh ta làm nhập liệm sư rất vui vẻ, tiền lương cao, việc cũng nhẹ nhàng, cuối cùng anh ta đã tìm được nơi thực hiện ý nghĩa cuộc đời mình .
"Tôi đang nói chuyện phiếm với Anh Hùng, không biết anh tôi chui ra từ chỗ nào, hung hăng đánh tôi một trận..."
Đang nói, anh ta cảm thấy càng ngày càng buồn bã, nước mắt rơi như mưa, khóc tới mức phải gọi là bi thương.
Bạch Trân Trân: "..."