Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta hồi tưởng lại dáng vẻ tràn đầy lệ khí của Trần Tiểu Đông khi đánh mình tơi bời, cũng cảm thấy lời Bạch Trân Trân nói có thể là sự thật.
Đại khái là anh của anh ta có lẽ đã bị trúng tà thật rồi.
"Sư phụ, vậy phải làm sao bây giờ ạ? Nếu anh tôi bị trúng tà vậy có thể bị nguy hiểm tới tính mạng hay không? Anh ấy có thể chết không? Sư phụ, anh ấy bị quỷ nhập vào người hay là trúng tà thuật? Liệu có thể có ai đó cũng dùng thuật đổi hồn với anh ấy hay không? Nếu không thì là có người trồng quỷ trùng trên người anh ấy?"
Trần Tiểu Sinh càng nói càng cảm thấy sợ, anh ta hơi nhỏm người đứng lên, gấp tới độ không ngừng đảo vòng vòng trong phòng: "Không được, không được, tôi phải về sớm hơn một chút, nếu anh tôi thực sự xảy ra chuyện gì vậy tôi phải làm như thế nào mới phải đây?"
Thực ra Trần Tiểu Đông chỉ lớn hơn Trần Tiểu Sinh hai tuổi, có điều vì cha mẹ của bọn họ mất sớm, hai anh em vẫn sống nương tựa lẫn nhau, đoán chừng bởi vì nguyên do mình làm anh nên tính cách của Trần Tiểu Đông trầm ổn hơn Trần Tiểu Sinh nhiều.
Trần Tiểu Sinh lúc trước rất nghe lời Trần Tiểu Đông, anh em hai người cực kì ít ồn ào, gần đây cãi nhau cũng vì chuyện quản lý cửa hàng nhang đèn.
Trần Tiểu Sinh gấp gáp tới độ đầu đổ đầy mồ hôi, quay đầu nhìn lại phát hiện Bạch Trân Trân vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, anh ta nhất thời nóng nảy: "Sư phụ, cô mau mau cùng tôi về xem anh tôi đi, tôi rất lo lắng cho anh ấy."
Bạch Trân Trân: "... Anh đừng có gấp gáp, tình huống của anh anh chưa chắc đã tệ hại như anh nghĩ."
Ít nhất khuya hôm trước lúc thấy Trần Tiểu Đông, trông anh ta còn rất bình thường, nếu xảy ra vấn đề gì thì cũng chỉ là chuyện mới một hai ngày, sẽ không có gì đáng ngại.
Có điều Bạch Trân Trân cũng có thể hiểu được cảm giác của Trần Tiểu Sinh, đó là anh trai duy nhất của anh ta, nếu anh ta không lo lắng mới là kỳ quặc.
"Anh gọi điện thoại cho anh anh đi, hẹn thời gian chúng ta đi gặp một lần."
Bạch Trân Trân nói vậy.
Trần Tiểu Sinh sửng sốt một chút, gãi đầu một cái rồi nói: "Sư phụ, bây giờ tôi lái xe đưa cô trực tiếp tới tìm anh tôi không phải tốt hơn sao? Tôi sợ gọi điện sẽ kích thích anh ấy."
Bạch Trân Trân: "..."
Được rồi, anh ta lo lắng cho anh trai mình, cái này về tình có thể hiểu được.
Bạch Trân Trân gật đầu: "Cũng được."
Có điều bây giờ hai người vẫn còn phải đi làm, phải xin nghỉ mới có thể đi ra ngoài, Bạch Trân Trân nói một tiếng với Trần Tiểu Sinh để anh ta đi tìm Cừu Quốc Hoa xin nghỉ.
Trần Tiểu Sinh không nói gì khác, vội vàng đi.
Kết quả chưa được bao lâu, anh ta vác khuôn mặt phiền muộn trở lại: "Sư phụ, chú Cừu không đồng ý cho nghỉ.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô lại không ngờ Cừu Quốc Hoa đã lớn tuổi như vậy mà tính khí còn gắt gỏng hờn dỗi như thế, cô không đồng ý việc xuất ngoại, ông ấy liền bắt đầu giờ quẻ với cô.
"Không liên quan, chúng ta đi."
Dù sao cô cũng đã xin nghỉ, Cừu Quốc Hoa không đồng ý thì có liên quan gì tới cô chứ?
Bạch Trân Trân đưa theo Trần Tiểu Sinh, cứ như vậy trắng trợn rời đi.
Cừu Quốc Hoa vốn dĩ còn muốn làm bộ làm tịch, kết quả đợi mấy phút, trong phòng làm việc của Bạch Trân Trân đã không còn một bóng người.
Cừu Quốc Hoa: "..."
Nha đầu này đúng là không kiêng kỵ cái gì, muốn làm gì thì làm.
"Nha đầu này thay đổi cũng hơi quá rồi chứ?"
Nghĩ đến dáng vẻ bỏ qua, không thèm nhìn mình của Bạch Trân Trân, Cừu Quốc Hoa vô cùng nghẹn lòng, ông thở dài một hơi, vô cùng nhờ nhung Bạch Trân Trân lúc trước.
Nha đầu này trước kia cực kì nghe lời, sao đang yên đang lành lại như biến thành một người khác?
Cừu Quốc Hoa vốn đã có chút quên mất Bạch Trân Trân ngày trước có dáng vẻ như thế nào, nhưng khoảng thời gian gần đây cô vẫn luôn không nghe lời, ông bắt đầu nhớ tới Bạch Trân Trân ngày trước.
Ông nhớ lúc trước nha đầu này có tính cách rất tốt, cũng sẽ không từ chối người khác, nói cái gì thì chính là cái đó, mặc dù tính cách như vậy có chút lãnh đạm nhưng quen lâu sẽ thấy cô vẫn rất dễ nói chuyện.
Chuyện này nếu đổi thành Bạch Trân Trân trước kia thì nhất định sẽ không từ chối ông.
Cừu Quốc Hoa hoài niệm về Bạch Trân Trân lúc trước, không biết nghĩ tới điều gì, ông kích động rùng mình một cái.
"Nghĩ ngợi một chút, vẫn là không nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu."
Nhỏ giọng thầm thì mấy câu, mấy câu nói cuối cùng của Cừu Quốc Hoa nhỏ đến mức không nghe nổi, ngoại trừ chính bản thân ông thì người ngoài căn bản không biết ông nói những gì.