Sau khi phun ra khí đen, sắc mặt Mã Hồng Mai khá hơn nhiều so với trước đó, Bạch Trân Trân dùng sức bấm nhân trung của chị ta, lực mạnh tới mức sắp bấm cho da chị ta thâm lại.
Mã Hồng Mai run run một lát rồi chậm rãi mở mắt ra.
Ban đầu, ánh mắt của chị ta còn không có chút tiêu cự nào, có điều rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, Mã Hồng Mai đột ngột ngồi bật dậy từ dưới đất, há miệng hô lớn: "Có quỷ!!!"
Bạch Trân Trân vỗ bả vai chị ta một cái, lên tiếng an ủi tâm trạng của chị ta: "Không có vấn đề gì, những oán quỷ trong thân thể của chị đều đã bị tôi thanh trừ sạch sẽ rồi."
Giọng nói của cô mang theo cảm giác trấn an lòng người, Mã Hồng Mai vốn còn hoảng muốn chết nhưng sau khi nghe thấy Bạch Trân Trân nói, chị ta cũng từ từ bình tĩnh lại.
"Cô là..."
Mã Hồng Mai ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân, run rẩy mở miệng hỏi.
Cô gái này quá trẻ tuổi, cũng quá đẹp, chẳng mảy may tương xứng với cửa hàng nhang đèn nhà bọn họ, là cô ấy cứu chị ta sao?
Bạch Trân Trân cười trả lời: "Tôi là sư phụ của Tiểu Sinh, là anh ấy bảo tôi tới cứu hai người."
Sư phụ của Trần Tiểu Sinh?
Lúc Mã Hồng Mai còn đang ngẩn ra, Trần Tiểu Sinh thò đầu tới thể hiện mình tồn tại.
"Chị dâu, chị với anh em vừa mới dọa chết em đấy, chị không biết đâu, lúc nãy chị mới phun ra một đống lớn khí đen từ trong miệng, nhìn rất dọa người, chị dâu, chị có biết chuyện gì xảy ra không? Sao có nhiều khí đen chui vào trong người chị thế?"
Mã Hồng Mai vừa lấy lại sức liền nghe Trần Tiểu Sinh liến thoắng nói một đống lớn như vậy, có chút không tiêu hóa được hết.
Không phải, Trần Tiểu Sinh nói gì? Chị ta bị sao cơ? Chị ta phun khí đen? Chẳng lẽ những thứ quỷ kia đã chui vào thân thể của chị? Vậy bây giờ chị sao rồi? Có phải chị đã chết rồi không?
Rõ ràng vừa rồi, dưới sự trấn an của Bạch Trân Trân, Mã Hồng Mai đã tỉnh táo lại, nhưng sau khi nghe Trần Tiểu Sinh nói một hồi, Mã Hồng Mai lại hoảng hốt, chị ta nắm lấy quần áo của Bạch Trân Trân theo bản năng, lời nói không được mạch lạc.
"Sư phụ, có quỷ, thực sự có rất nhiều quỷ, bọn chúng muốn ăn tôi... bọn chúng đi từ trong gương ra ngoài, rất nhiều, rất nhiều, tôi sợ hãi lắm..."
Tất cả phải nói từ ba ngày trước.
Bởi vì Trần Tiểu Sinh đột ngột quẳng gánh giữa đường, cũng bởi vì chuyện đóng cửa hàng nhang đèn mà náo loạn ầm ĩ với Trần Tiểu Đông một trận, hai anh em ầm ĩ không vui mà tan.
Mã Hồng Mai khuyên Trần Tiểu Đông, bảo anh ta không nên so đo với Trần Tiểu Sinh như vậy, Trần Tiểu Sinh bướng bỉnh nên mới đột ngột làm vậy, chờ qua một thời gian là sẽ tốt đẹp trở lại.
Trần Tiểu Đông lại nghe lọt tai, nào biết Trần Tiểu Sinh đột nhiên không từ mà biệt, không biết chạy đi đâu, điện thoại cũng không nghe, còn không thèm nhắn tin về nhà lấy một lần.
Cũng bởi vì chuyện này mà Trần Tiểu Đông tức giận một thời gian rất dài, vẫn là Mã Hồng Mai khuyên nhủ anh ta rất lâu mới có thể hòa hoãn được.
Vốn dĩ cửa hàng nhang đèn là do anh em hai người họ cùng nhau kinh doanh, Mã Hồng Mai cũng không cần qua đây hỗ trợ, nhưng sau khi Trần Tiểu Sinh rời khỏi, chị ta phải đi phụ.
Cửa hàng nhang đèn làm ăn rất tốt, mặc dù bọn họ mới kinh doanh hơn nửa năm thôi nhưng đã phát triển tới mức có không ít khách quen, Trần Tiểu Đông cứ cách một khoảng thời gian lại phải đi giao hàng, lúc đó cũng chỉ còn một mình Mã Hồng Mai ở lại bên trong cửa hàng.
Lúc mới đầu, Mã Hồng Mai cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chị ta cũng như Trần Tiểu Đông, không tin những thứ đồ như thần quỷ, cho nên dù trong cửa hàng nhang đèn bày đầy các loại người giấy ngựa giấy, chị ta cũng không cảm thấy sợ hãi gì.
Nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, những khi Mã Hồng Mai ở một mình trong cửa hàng sẽ nghe được một ít thanh âm kỳ quái giống như có rất nhiều người đang nói chuyện bên tai cô vậy, nhưng cô nghe một cách cẩn thận thì lại không nghe được bất cứ một cái gì.
Mã Hồng Mai còn cho rằng bản thân quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo thính, chị cũng không đặt chuyện này trong lòng lâu.
Chỉ có điều lúc Trần Tiểu Đông quay về, Mã Hồng Mai vẫn nói với anh ta một câu, Trần Tiểu Đông nói nhất định là do chị quá mệt mỏi nên giờ mới xuất hiện ảo giác.
"Trong cửa hàng toàn là người giấy gì đó, em cũng đã thấy chúng được làm ra như thế nào, chẳng nhẽ vẫn sợ những người giấy này nói chuyện à?"
"Anh đoán là dạo gần đây em quá mệt mỏi, anh cũng biết cửa hàng làm ăn tốt khiến em khó tránh khỏi phải chịu cực nhiều hơn một chút, có điều em yên tâm, chờ làm xong thời gian này anh sẽ cho em ngày nghỉ đàng hoàng."
Trần Tiểu Đông vẫn rất biết cách dỗ người khác, anh ta nhanh chóng dỗ Mã Hồng Mai xong xuôi rồi lại tới cửa hàng bán thuốc mua chút trà an thần cho chị ta uống.