Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210:

 Chương 210: Chương 210: Chương 210:

Cũng không biết có phải nhờ tác dụng tâm lý không mà sau khi uống trà an thần vào bụng, Mã Hồng Mai cũng không nghe thấy những tiếng nói kỳ kỳ quái quái kia nữa, chị ta cũng chỉ đành bỏ qua chuyện này.

Mãi cho đến ba ngày trước.

Nhớ lại thời gian ấy, thân thể Mã Hồng Mai không kiềm chế được run rẩy, Bạch Trân Trân nắm tay chị ta, vỗ bả vai chị ta một cái, nhẹ giọng an ủi tâm trạng của chị ta.

Rõ ràng Mã Hồng Mai lớn hơn Bạch Trân Trân mười mấy tuổi nhưng bây giờ chị ta lại coi Bạch Trân Trân như một người trưởng bối, chị ta không tự chủ được nắm chặt tay Bạch Trân Trân, thấp giọng nói đến cảnh tượng như trong ác mộng kia.

Buổi chiều ba ngày trước, Trần Tiểu Đông vẫn theo thường lệ lái xe đi giao hàng, trong cửa hàng nhang đèn cũng chỉ còn lại có một mình Mã Hồng Mai, chị quét trong ngoài cửa hàng một lần, bởi vì vô tình dính phải nước bẩn khiến quần chị bị ướt nên Mã Hồng Mai đi ra phòng vệ sinh nhỏ ở đằng sau rửa ráy một phen.

Hương giang tấc đất tấc vàng, vì để cửa hàng ở mặt trước có thêm không gian nên không gian phòng nghỉ đương nhiên là ép được chừng nào thì ép hết chừng đó.

Không gian phòng vệ sinh phía sau rất nhỏ, vì để không gian nhìn rộng hơn một chút, trên vách tường thẳng ngay cửa trong phòng vệ sinh nhỏ có treo một cái gương thật to.

Lúc Mã Hồng Mai đi vào không nhìn trong gương, mãi đến khi chị ta rửa sạch vết bẩn trên đùi, đổi quần áo xong rồi, đi ra ngoài mới theo bản năng quay đầu nhìn một cái.

Cái nhìn này khiến tóc gáy toàn thân chị ta dựng hết lên, bởi vì chị ta phát hiện trong mặt gương kia có vô số bóng dáng mà chị ta không thấy rõ khuôn mặt.

Trong gương chỉ có ảnh ngược của chị ta là rõ ràng, tất cả những thứ khác đều là bóng người mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ mặt mũi thật.

Rõ ràng ngũ quan của những bóng người kia đều hết sức mơ hồ nhưng Mã Hồng Mai lại cảm nhận được rằng bọn họ đang nhìn vào chị ta.

Cảnh tượng này đả kích chị ta rất mạnh, toàn thân Mã Hồng Mai cứng đờ tại chỗ, sau đó chị ta trơ mắt nhìn bản thân trong gương dang hai cánh tay ra, những bóng người không thấy rõ mặt mũi kia gào thét, hướng về cái bóng của chị ta rồi xuyên qua.

Biểu cảm gương mặt của chị ta trong gương trở nên tà ác khác thường, sau đó còn phanh miệng ra, để lộ hàm răng trắng bóng với Mã Hồng Mai.

Mã Hồng Mai bị dọa sợ, lúc này chị ta muốn chạy đi, nhưng ý định này vừa mới xuất hiện, chị ta đã nghe thấy tiếng răng rắc của kính vỡ vang lên.

Mắt chị ta không kìm được trước lực hấp dẫn của cái gương đã vỡ tan tành, sau đó liền thấy bản thân trong mấy chục mảnh gương lộ ra biểu cảm trái ngược.

"A!!!!"

Mã Hồng Mai cũng không khống chế được tâm trạng sợ hãi bên trong mình, chị ta phát ra tiếng kêu the thé, bản thân chị ta trong gương cũng bị kích thích, nó thoát ra khỏi trói buộc của mặt kính, nhào về phía Mã Hồng Mai.

Sau đó trước mắt Mã Hồng Mai tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.

Bây giờ hồi tưởng lại tất thảy những chuyện đã phát sinh lúc trước, thân thể Mã Hồng Mai run giống như lá rơi trong gió, chị ta run lẩy bẩy chìa tay ra, Bạch Trân Trân nắm tay chị ta, nói bằng giọng ôn tồn: "Không còn chuyện gì, những thứ oán quỷ kia đã bị thanh trừ sạch sẽ, bây giờ chị đã an toàn."

Trước kia Mã Hồng Mai bị oán quỷ áp, đã quên mất kí ức của ba ngày nay, có điều sau khi thanh trừng oán quỷ, chị ta cũng đã khôi phục lại bình thường, mấy ngày nay phơi nắng nhiều hơn, dùng nước bưởi tắm thì sẽ không có chuyện gì lớn.

"A Đông thì sao? Anh ấy thế nào rồi? Tôi bị oán quỷ áp thân còn A Đông thì sao? Anh ấy có bị thương tổn không?"

Mã Hồng Mai mãi mới nhớ tới chuyện này, chị ta vội vàng mở miệng hỏi, trong giọng nói tràn đầy ý nóng nảy.

Trần Tiểu Sinh vỗ đùi, lúc này an ta mới nhớ ra anh mình vẫn còn đang choáng váng nằm trong phòng, cũng chính vì Bạch Trân Trân vừa mới nói Trần Tiểu Đông không có vấn đề gì nên anh ta mới quên mất cái chuyện này.

"Tôi đi xem anh tôi thử."

Nói xong những lời này, anh ta chạy đi gian phòng nhỏ phía sau nhanh như một làn khói.

Còn Bạch Trân Trân đỡ Mã Hồng Mai từ dưới đất lên.

Trên người Mã Hồng Mai không còn chút sức lực nào, toàn bộ đều phải nhờ vào Bạch Trân Trân mới có thể đứng vững, chị ta nói bằng giọng uể oải: "Bạch đại sư, cảm ơn cô, nếu không phải có cô thì hai cái mạng của tôi và A Đông chắc phải phó mặc tại đây..."

Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, Mã Hồng Mai liền cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng may là Trần Tiểu Sinh kịp thời đưa Bạch Trân Trân tới nơi, nếu không sợ rằng chị ta và Trần Tiểu Đông thực sự phải bỏ mạng ở đây.

Mã Hồng Mai có chút hối hận: "Sớm biết trên đời này thực sự có quỷ thì trước đó tôi cũng không làm những chuyện thiếu cung kính như thế, tôi nên thỉnh thần gì đó về thờ phụng..."

Bình Luận (0)
Comment