Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 213 - Chương 213:

 Chương 213: Chương 213: Chương 213:

Sở dĩ trước kia không xảy ra chuyện, Bạch Trân Trân đoán chừng là do bọn họ không đụng phải người cứng rắn, lễ tế của người mua đều dành cho quỷ hồn chết một cách bình thường.

Những quỷ hồn này không có oán khí gì, cứ coi như nhận được hàng giả thì oán khí cũng chưa đủ, bọn họ cùng lắm thì hùng hổ mắng mấy câu, cũng không làm được những chuyện gì khác.

Nhưng trên thế giới này không chỉ có quỷ hồn chết một cách bình thường, còn có những thứ cô hồn dã quỷ không bình thường, oan hồn ác quỷ.

Hàng giả tới tay quỷ phổ thông, bọn họ cùng lắm là mắng chửi vài câu chứ cũng không định tìm tới cửa, nhưng nếu trêu chọc phải cô hồn dã quỷ, oan hồn ác quỷ, vậy thì không phải chỉ mắng đôi ba câu là được.

"Cửa hàng nhang đèn của mấy người làm ăn càng tốt thì quỷ bị mắc lừa lại càng nhiều hơn, đa số người bình thường đều không phân biệt được những thứ thật giả tốt xấu này, nhưng bọn họ đốt cho quỷ, quỷ lại biết những thứ đồ chơi này là thật hay giả, tốt hay xấu."

Như vậy cũng tốt hơn những người đi vào cửa hàng mua đồ, nếu mua phải thứ phẩm thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, quay lại tìm cửa hàng để gây phiền toái.

Sau khi người chết trở thành quỷ, lệ khí của oan hồn ác quỷ càng sâu hơn, không tìm tới cửa mới là lạ đấy.

"Tôi biết lúc trước hai người không tin những chuyện này, có điều chẳng liên quan nữa, giờ các người hẳn là tin rồi chứ?"

Trần Tiểu Đông Mã Hồng Mai: "..."

Hai người gật đầu liên tục, sắc mặt đều đã bị dọa sợ xanh lét, vừa nghĩ tới chuyện hai người họ thiếu chút nữa bị oán quỷ chỉnh tới chết, bọn họ cảm thấy sợ.

"Cho nên, hai người vẫn còn tiếp tục mở cửa hàng nữa không?"

Hai người họ ngay lập tức lắc đầu như cái trống lắc: "Không dám, không dám, bạch đại sư, chúng tôi đóng cửa hàng ngay lập tức, chúng tôi không dám giở trò bịp bợm nữa."

Mặc dù cửa hàng nhang đèn quả thực kiếm tiền rất tốt, nhưng vấn đề là tiền kiếm vào tay cũng phải có mạng để tiêu, chiếu theo chuyện lúc nãy, nếu muốn tiếp tục mở cửa hàng thì sợ là bọn họ phải nộp cả mạng ra.

Có một số việc chỉ trải qua mới cảm thấy đáng sợ, trước đó không biết thì không sợ, bây giờ biết rồi vẫn không sợ hay sao?

Rốt cuộc Trần Tiểu Sinh cũng phản ứng lại được, anh ta nhìn anh trai mình và chị dâu, vốn muốn quở trách anh trai mình đôi câu nhưng có điều hai người họ như bây giờ cũng coi là quá thảm rồi, lời Trần Tiểu Sinh định nói kẹt lại bên miệng, cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Bạch Trân Trân để lại không gian cho bọn họ còn bản thân thì đi tới phòng vệ sinh mà trước đó Mã Hồng Mai nói.

Gương trong phòng vệ sinh đã không còn, cái phòng này thực sự nhỏ đến mức đáng thương, Bạch Trân Trân đoán chỗ này còn chưa được bốn mét vuông, trên mặt tưởng cũng không có cửa sổ, chỉ có một cái lỗ thông gió lớn bằng bàn tay ở trên cao.

Cô đi vòng xung quanh cửa hàng một hồi, xó xỉnh nào cũng đều quan sát, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này cô mới trở về gian phòng nhỏ đó.

Khoảng thời gian cô rời đi, người nhà họ Trần hẳn đã thương lượng xong chuyện tiếp sau này, thấy Bạch Trân Trân quay lại, Trần Tiểu Đông cầm một bao lì xì đưa cho cô.

"Đại sư, chúng tôi cũng không biết quy củ, nên đưa bao nhiêu tiền cũng không rõ, cô cầm số tiền này, ngàn vạn lần đừng chê ít nhé."

Dù Bạch Trân Trân là sư phụ của Trần Tiểu Sinh nhưng Trần Tiểu Đông cũng không cảm thấy chuyện Bạch Trân Trân cứu bọn họ là đương nhiên, chính vì thế anh ta mới cầm một phong bì đỏ dày như vậy để đưa tặng Bạch Trân Trân.

Nhưng chân mày của Bạch Trân Trân lại nhíu lại, cô giơ tay lên từ chối đối phương.

"Đừng đưa cho tôi, tiểu sinh là học trò của tôi, tôi cùng lắm là thuận tay làm mà thôi, sao có thể nhận tiền của mọi người?"

Mặc dù Bạch Trân Trân yêu tiền tài nhưng quân tử yêu tiền tài cũng phải có đạo nghĩa, cô thực sự không thiếu nhân phẩm tới mức nhận tiền của mấy người Trần Tiểu Đông.

Hai người Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai thay nhau ra trận, cũng không có khả năng khuyên nhủ Bạch Trân Trân, cuối cùng vẫn là Trần Tiểu Sinh nhận lấy bao lì xì kia.

"Anh trai chị dâu, sư phụ em đã nói không nhận tiền vậy thì chắc chắn sẽ không nhận tiền, cô ấy tâm địa thiện lương chắc chắn sẽ không nhận lấy số tiền này."

Vừa nói, Trần Tiểu Sinh vừa ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Có điều bọn họ không nhận thì là bọn họ thôi chứ tôi vẫn phải nhận, tôi thiếu tiền, ha ha ha..."

Có Trần Tiểu Sinh nói chêm chọc cười, chuyện này cứ lăn lộn như vậy mà qua.

Bạch Trân Trân để Trần Tiểu Sinh đi mua chu sa và vải đỏ, cô đứng tại chỗ khâu hai cái túi chu sa cho bọn họ.

"Hai túi chu sa này hai người mang theo tùy thân, hai người các người bị oán quỷ quấn thân, âm khí trên người mặc dù đã bị tôi xua tan nhưng vẫn có chút ảnh hưởng nhất định tới thân thể hai người, mang theo cái này có thể giúp các người xua đuổi âm khí."

Bình Luận (0)
Comment