Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai cất đi, lại nghe Trần Tiểu Sinh nói cái túi chu sa này rốt cuộc lợi hại tới mức nào, trước kia còn giúp bên chỗ cảnh sát đánh lui sự công kích của xác sống, ánh mắt hai người nhìn Bạch Trân Trân cũng có chút khác lạ.
Bạch Trân Trân: "..."
Cũng không cần thổi phồng cô đến như thế, cô được khen ngại lắm.
Vấn đề ở bên này của Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai gần như đã được giải quyết ổn thỏa, vấn đề lớn nhất của bọn họ chính là mở cửa hàng nhang đèn lừa quỷ nên mới dẫn oán quỷ tới đây.
Chỉ cần đóng cửa hàng nhang đèn thì cũng sẽ không có chuyện gì lớn.
Có điều hai người họ vừa mới trải qua chuyện vừa rồi hẳn còn như chim sợ ná, bọn họ sợ trong nhà cũng có vấn đề nên mời Bạch Trân Trân tới nhà bọn họ xem một chút.
"Cô Bạch, trong lòng chúng tôi cứ lo lắng không yên, xin cô Bạch tới nhà xem giúp chúng tôi một chút..."
Bạch Trân Trân: "... Được thôi."
Cô là sư phụ của Trần Tiểu Sinh, chuyện cùng lắm chỉ nhấc tay một cái như này cô đương nhiên không từ chối, bọn họ cứ một mực gọi cô là đại sư, Bạch Trân Trân cảm thấy rất không tự nhiên, cô bảo bọn họ gọi tên mình nhưng hai người từng nhìn thấy bản lĩnh của Bạch Trân Trân nên nhất định không nghe, nói qua nói lại cuối cùng gọi Bạch Trân Trân là cô Bạch.
Đoàn người rời khỏi cửa hàng nhang đèn, đi đến nhà của Trần Tiểu Đông.
Bạch Trân Trân vòng vo một hồi trong nhà, sau đó tìm ra một con búp bê vải bố từ trên ván giường.
Con búp bê kia có vẻ ngoài rất xù xì, nhìn giống như tàn phẩm mà trẻ con tiện tay khâu ra, trên bụng búp bê còn cắm mấy cái đinh đầu to, nhìn rất quỷ dị.
Lúc Bạch Trân Trân lấy được con búp bê vải bố này từ trên ván giường ra, Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai đều sợ tới ngây người.
Không phải chứ, hóa ra ngôi nhà bọn họ đã ở mười mấy năm cũng không an toàn sao.
Bạch Trân Trân lộ biểu cảm tế nhị, nhìn vợ chồng hai người họ một cái: "Hai người chưa từng đổi cái giường này sao?"
Vợ chồng hai người gật đầu một cái, nói bằng giọng nghiêm túc: "Ban đầu chúng tôi dồn tất cả tiền mua cái nhà này, đương nhiên không dư tiền để mua đồ dùng trong nhà, vừa hay đồ mà nhà kia để lại trong này vẫn còn dùng được, dù nhìn có vẻ cũ nhưng lại rất bền..."
Người nghèo sống qua ngày, đương nhiên cái gì có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút, cho nên tất cả những đồ dùng trong nhà này họ đều không vứt đi, sửa soạn lại xong còn có thể dùng tiếp.
Có điều dù những đồ dùng trong nhà này không được đẹp cho lắm nhưng lại cực kì bền bỉ, đã dùng nhiều năm như vậy mà lại chưa từng hỏng hóc.
Bạch Trân Trân thở dài một cái, chỉ chỉ vào đinh đầu to trên bụng của búp bê: "Hai người đã kết hôn được bao nhiêu năm? Trước kia có phải mang thai cũng không giữ được không? Sau đó dứt khoát không hoài thai lại nữa?"
Lời vừa nói ra, Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai đồng thời biến sắc, ánh mắt Mã Hồng Mai rơi lên người con búp bê xù xì được làm cẩu thả kia, giọng run run: "Cho nên tôi không thể mang thai cũng là do con búp bê vải này sao?"
Mã Hồng Mai kết hôn với Trần Tiểu Đông đã mười hai năm, trước kia chị ta từng mang thai ba đứa trẻ, nhưng nhiều nhất cũng không quá bốn tháng, con của chị ta sẽ vì các loại nguyên nhân khác nhau mà sảy mất.
Càng về sau, chị ta lại càng không thể nào có thai được.
Bởi vì chuyện không có con mà Mã Hồng Mai vẫn cảm thấy thiếu nợ Trần Tiểu Đông, cũng may Trần Tiểu Đông là người tốt, anh ta cũng không vì cô không sinh được con mà chia tay chị.
Vốn dĩ Mã Hồng Mai còn cho rằng thân thể mình không tốt nên không mang thai được, nhưng ai có thể ngờ rằng sở dĩ chị không mang thai được đều là do con búp bê tả tơi này?
Bạch Trân Trân nhìn dáng vẻ của Mã Hồng Mai cũng có chút không nhẫn tâm lắm, nhưng rất nhiều chuyện không phải cứ trốn tránh là được.
Cô sắp xếp lại câu từ một chút, chậm chạp nói: "Cái thứ này thỉnh thoảng đóng vai trò nguyền rủa trẻ con, không có ảnh hưởng gì khác, chỉ là khiến cho phụ nữ ngủ trên cái giường này không thể mang thai, cho dù có thì cũng không giữ lại được."
Thứ đồ nguyền rủa con nít này cũng không phải cố ý nhắm vào Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai, chỉ cần là người từng ngủ trên cái giường này cũng sẽ không mang thai được, cho dù có mang thai cũng không giữ được.
Cho nên có rất nhiều người mua nhà còn để lại đồ dùng trong nhà nhưng phần lớn đều không giữ lại giường, bởi vì loại đồ dùng như giường quá đặc thù, ngủ lâu sẽ dính khí người, hơn nữa thứ đồ dùng này có thể đụng tay đụng chân nhiều kiểu, thường thường ảnh hưởng đến con cháu và sức khỏe.
Cho nên đa số người dù có giữ lại đồ dùng cũ trong nhà thì cũng không để lại giường mà người khác từng ngủ rồi.
Cái thứ này ngủ một hai lần còn ổn chứ ngày nào cũng ngủ không xảy ra vấn đề mới là lạ.