Không cần biết là Lý Kim Thọ, hay là Vương Lệ Mai, bọn họ đều là người rất tốt rất tốt, Bạch Trân Trân thật sự không nghĩ ra là ai hận hai người họ tới mức đó, phải dùng thủ đoạn tàn khốc tới vậy để giết chết bọn họ. Mặc dù bây giờ Bạch Trân Trân có thể chạm vào bọn họ, còn có thể nói chuyện phiếm tán gẫu với bọn họ, thế nhưng nhìn tận mắt người đang sống sờ sờ biến thành quỷ hồn, loại cảm giác này vẫn rất khác biệt.
Có lẽ là bởi vì gần đây quá mệt mỏi, hay hoặc là bởi gì mấy ngày qua thấy rất nhiều chuyện bực mình nên cảm xúc của Bạch Trân Trân đã không thể tránh khỏi đã chịu ảnh hưởng.
"Trân Trân, người đều có số mệnh, đây đều là ông trời xếp đặt, anh chị không thể chi phối được."
"Đúng vậy đó Trân Trân, em đã giúp anh chị nhiều vậy, tuyệt đối không nên hoài nghi mình được chứ?"
"Trân Trân, em là một người rất lợi hại, anh chị rất cảm kích em..."
Cảm xúc của Bạch Trân Trân bất thường, Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai cũng đã nhận ra, hai người một trái một phải ngồi bên người Bạch Trân Trân, nhẹ giọng thì thầm an ủi tâm trạng của cô.
Đương nhiên, lời của bọn họ nói có gì đó là lạ, nhưng mà bọn họ đã thành quỷ, còn có thể trông cậy vào việc bọn họ sẽ giống như người bình thường sao?
Bạch Trân Trân câu được câu không trò chuyện với hai người họ, lực chú ý đã từ từ chuyển sang vách tường đối diện.
***
Nhà Bạch Trân Trân không có trang trí loè loẹt cái gì, phong cách giản dị, sạch sẽ, vách tường cô không có dán giấy dán tường, chỉ sơn tường trắng bình thường nhất.
Lúc này trên vách tường màu trắng phía sau ti vi đối diện xuất hiện vết tích màu xanh đen, những vết tích đó vốn chỉ là xuất hiện lấm tấm, nhưng khi lực chú ý của Bạch Trân Trân hoàn toàn không quan tâm nữa thì những vết tích màu xanh đen trên vách tường đã bắt đầu lan tràn phi tốc.
Cùng lúc đó, nhiệt độ trong phòng cũng đang giảm xuống nhanh chóng, không chỉ là vách tường đối diện, Bạch Trân Trân vô thức nhìn quanh hai bên, phát hiện vách tường bốn phía cũng bắt đầu xuất hiện những vết màu xanh đen.
Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai cũng sợ ngây người, mặc dù bọn họ đã biến thành quỷ, nhưng không có bao nhiêu năng lực của quỷ hồn, hiện tại vách tường bốn phía xảy ra sự thay đổi đáng sợ này, bọn họ vô thức núp ở sau lưng Bạch Trân Trân. Có điều rất nhanh hai người bọn họ đã phản ứng lại, hiện tại bọn họ là quỷ, Bạch Trân Trân là người, sao có thể để Bạch Trân Trân bảo vệ bọn họ chứ?
Hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai lập tức từ đứng phía sau Bạch Trân Trân thành đứng trước, vững vàng bảo vệ ở trước mặt cô.
"Trân Trân, em đừng sợ, có anh chị ở đây."
"Trân Trân, anh chị không buồn quan tâm nữa, xem như hồn phi phách tán thì cũng phải bảo vệ em an toàn."
Ý nghĩ muốn bảo vệ Bạch Trân Trân của hai người bọn họ vô cùng kiên định, cứ thế luôn bảo vệ ở trước mặt cô, có làm sao cũng không chịu nhúc nhích chút nào.
Còn Bạch Trân Trân tập trung quan sát những vết màu xanh đen thoát ra từ trên vách tường, tranh nhau chen lấn nhào về phía hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai. Coi tình hình cái thứ này không phải tìm cô, mà là Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai.
Ánh mắt Bạch Trân Trân ngay lập tức thay đổi, cô nhanh chóng vươn tay ra, bắt hai quỷ hồn của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, thuận tay nhét vào trong người giấy nhỏ, sau đó nhét người giấy nhỏ vào trong lòng của mình.
Những vết màu xanh đen phóng như cơn lốc mà đến, đụng mạnh vào lưng Bạch Trân Trân. Hào quang màu vàng đột nhiên bùng nổ từ trong thân thể của Bạch Trân Trân, cả gian phòng khách đều phủ ánh vàng kim sáng lòa. Những vật màu xanh đen như là tuyết trắng phơi dưới ánh mặt trời, rất nhanh đã tan rã không còn thấy bóng dáng.
Bạch Trân Trân vô thức nhắm mắt lại, cô cảm thấy phía sau lưng bị va chạm vào một cái, cảm giác đau đớn chỉ thoáng qua là mất, bầu không khí tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt đã biến mất không thấy đâu, Bạch Trân Trân mở mắt, nhìn quanh bốn phía.
Những vết màu xanh đen trên vách tường đã hoàn toàn biến mất không thấy, dường như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, Bạch Trân Trân ngẩn ngơ nhìn mọi vật chung quanh, đầu óc có hơi chậm chạp.
Rốt cuộc những thứ vừa rồi là gì thế?
Chỉ là những vật kia tới nhanh đi cũng nhanh, Bạch Trân Trân còn chưa kịp lấy mẫu phân tích thì đã không thấy bọn chúng.
Cô lắc đầu, mang hai người giấy nhỏ từ trong túi ra.
Hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai chít cha chít chít hỏi tình hình của Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, em thế nào rồi? Em không có chuyện gì chứ Trân Trân?"
"Trân Trân, vừa rồi em thật sự là dọa chết người ta..."
"Trân Trân, không phải anh chị nói với em rồi sao? Có chuyện gì để anh chị gánh vác là được rồi, em cần gì phải che chở anh chị?"