Đang nói, trong giọng Vương Lệ Mai đã để lộ sự nghẹn ngào: "Anh chị đã chết, Trân Trân, em không cần che chở anh chị như thế, em còn sống, sao anh chị có thể trơ mắt nhìn em có chuyện gì được?"
Rõ ràng bọn họ muốn bảo vệ Bạch Trân Trân chu toàn, kết quả là bọn họ lại được Bạch Trân Trân bảo vệ. Cũng may mà Bạch Trân Trân không có chuyện gì, nếu không bọn họ sợ là sẽ luôn canh cánh trong lòng.
Mặc dù ngũ quan của hai người giấy nhỏ là được vẽ ra, có điều Bạch Trân Trân vẫn có thể thông qua giọng điệu của bọn họ nghe được sự quan tâm bọn họ dành cho mình.
Cô lần lượt sờ vào đầu của người giấy nhỏ, cười nói: "Em không sao, chẳng lẽ hai anh chị quên rồi sao? Dù sao em cũng là người trong giới Huyền Môn, lẽ nào không có năng lực bảo vệ tính mạng sao? Anh chị nhìn không phải bây giờ em vẫn yên lành sao?"
Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai vô tội mà mất mạng đã rất thảm rồi, sao Bạch Trân Trân lại có thể trơ mắt nhìn bọn họ vì mình mà trả giá?
Có điều thông qua tình huống ban nãy, lời mình nói không phải là mũi tên không đích, cô có một loại sức mạnh kỳ quái, mặc dù cô cũng không biết loại sức mạnh này từ đâu mà đến, nhưng điều cô có thể xác định chính là, loại sức mạnh này chính là nguyên nhân căn bản khiến cô có thể sử dụng thuật pháp Huyền Môn, có thể thấy quỷ, có thể chạm vào quỷ. Mặc dù không biết rốt cuộc là sức mạnh này đến từ đâu, nhưng bất kể như thế nào, cô có thể sử dụng, thời điểm then chốt có thể che chở cô là được.
Thật ra truy nguồn gốc không có bao nhiêu ý nghĩa.
"Chị Mai tỷ, anh Thọ, em cảm thấy những thứ vừa rồi là nhằm vào anh chị, khả năng này có liên quan đến việc em thả anh chị ra."
Rất nhanh Bạch Trân Trân đã tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề, cô nói hoài nghi của mình cho Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai.
"Có điều người đó độc kế không thành, chắc hẳn sẽ phải gánh chịu cắn trả, vậy là bên cảnh sát đã có manh mối rồi, dự là có thể nhân cơ hội này bắt kẻ đó lại..."
Nói xong, Bạch Trân Trân đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô lấy điện thoại di động từ trong túi, bấm số điện thoại của Ông Tấn Hoa.
"Alo, trưởng khoa Ông, tôi là Bạch Trân Trân, vừa mới rồi ở nhà gặp phải công kích, đối phương lại lợi dụng tà thuật để hại người, có điều đã bị tôi cản lại, tôi hoài nghi kẻ đó bị nội thương rất nghiêm trọng..."
Trước đó không phải cảnh sát đã điều tra được đầu mối rồi sao, cụ thể là đến đâu thì Bạch Trân Trân cũng không rõ ràng, nhưng bàn tay ma quái đã lại ra tay ở phía sau màn, cô phỏng đoán có lẽ là đối phương đang chó cùng rứt giậu.
Xem ra cảnh sát đã mò tới chỗ ở của kẻ đó, kẻ đó muốn thừa dịp thời gian sau cùng giải quyết Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai.
"Đương nhiên, đây đều là suy đoán của tôi, tôi chỉ là nhắc nhở các anh một câu. Cụ thể như thế nào, còn phải xem hành động của các anh."
Ông Tấn Hoa bên kia đầu điện thoại cám ơn Bạch Trân Trân, chờ sau khi cúp điện thoại, anh bèn lần lượt gọi điện thoại cho cảnh sát đang theo dõi ba người hiềm nghi phạm tội, để bọn họ đến nhà người hiềm nghi phạm tội xem thử.
Bạch Trân Trân nói bàn tay ma quái phía sau màn làm tà thuật bị cắn trả rồi, vậy dự đoán là đối phương bị thương không nhẹ, chỉ cần xem ba người hiềm nghi ai bị thương là có thể lôi bàn tay ma quái phía sau màn ra.
Cảnh sát theo dõi lập tức hành động, gần như đồng thời xông vào nhà những người hiềm nghi.
Hai người hiềm nghi trong đó ngoại trừ sắc mặt có chút mệt mỏi ra thì không có vấn đề gì khác, nhưng có một kẻ trong đó đang ở khu ổ chuột, lúc bọn họ xông vào kẻ đó đang nằm trên mặt đất co giật không ngừng, trong miệng, mũi, tai, mắt của kẻ đó chảy máu tươi ồ ạt, mùi tanh hôi nồng đậm tràn ngập trong căn phòng không lớn.
Hung thủ thật sự rốt cuộc đã bị bắt.
Sau khi cảnh sát theo dõi truyền tin tức về, Ông Tấn Hoa liên hệ Bạch Trân Trân trước tiên, nói tin tức này cho cô.
"Được rồi, tôi đã biết, trưởng khoa Ông, ngày mai tôi sẽ đến sở cảnh sát."
Ông Tấn Hoa nghe thấy sự mệt rã rời trong giọng của Bạch Trân Trân, anh quan tâm hỏi: "Cô Bạch, cô không có chuyện gì chứ? Sao giọng nói nghe mệt mỏi vậy?"
Bạch Trân Trân cong khóe môi, vẫn ngồi phịch trên ghế sa lon không muốn động đậy.
"Không có gì, chỉ là hơi mệt chút, trưởng khoa Ông, nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp trước đây."
Ông Tấn Hoa dặn dò Bạch Trân Trân vài câu, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới cúp điện thoại.