Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221:

 Chương 221: Chương 221: Chương 221:

Lúc cô cúi đầu nhìn thấy những túi đồ ăn được mở ra trên mặt đất, Bạch Trân Trân ngây ngẩn cả người: "Em thế mà ăn nhiều như vậy?"

Phải biết lúc cô từ nhà Trần Tiểu Đông trở về đang là trạng thái ăn quá no, lần này chỉ mới qua bao lâu mà cô lại ăn nhiều tới vậy?

Bạch Trân Trân vô thức giơ tay lên, dùng sức vuốt ve bụng của mình.

Nhưng rõ ràng đã ăn nhiều vậy, nhưng Bạch Trân Trân không có cảm giác no, nếu như nhất định phải nói thì cô cảm thấy mình mới ăn no năm phần.

Bạch Trân Trân: "..."

Cô hoài nghi tất cả chuyện này có liên quan tới việc cô chặn đòn công kích của những vết xanh đen kỳ lạ đó, cô thực sự không nhìn ra những thứ đó là cái gì, nhưng không hiểu sao đã bị cô ngăn chặn. Cái này đoán chừng là sau khi tung đòn quyết liệt đã tiêu hao thanh máu và năng lượng cho nên mới cần đồ ăn để bù lại.

Bạch Trân Trân thở ra một hơi, trấn an hai người giấy nhỏ.

"Em không sao, là vừa rồi tiêu hao hơi nhiều, ăn chút gì bù lại là ổn rồi."

Hai người giấy nhỏ quan sát cẩn thận nét mặt của Bạch Trân Trân, thấy cô đúng là không giống như xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ mới yên tâm.

"Trân Trân, em đừng cưỡng ép bản thân quá."

"Đúng vậy đó Trân Trân, em quá thiện lương, sau này gặp phải chuyện như này, em phải bảo vệ bản thân trước mới được."

Hai người giấy nhỏ đều đang thuyết phục Bạch Trân Trân đừng thiện lương như vậy, mọi thứ đều phải lấy mình làm trung tâm.

Bạch Trân Trân nghe vậy, biết hiện tại sợ là cô nói cái gì hai người bọn họ cũng không nghe lọt, bèn quyết đoán không nói nữa.

"Được được được, em đã biết, em cam đoan, lần sau em sẽ không kích động như thế nữa."

"Chị Mai, anh Thọ, vừa rồi trưởng khoa Ông gọi điện thoại cho em, nói hung thủ đã bị bắt rồi..."

Bạch Trân Trân dời chủ đề, không để bọn họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào vấn đề cô quá lương thiện này.

Quả nhiên lực chú ý của bọn họ đã bị Bạch Trân Trân dời đi.

"Hung thủ đó đã bị cắn trả rất ghê gớm, hiện tại đã mang đến bệnh viện, tên đó còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch, ngày mai em sang đó một chuyến, có lẽ có thể biết rõ nguyên nhân kẻ đó giết anh chị.

Sau khi đã nói hết những điều nên nói, Bạch Trân Trân đưa hai người Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ về điện thờ, cô cắm ba cây đàn hương vào trong lư hương, nhìn điện thờ được khói xanh lượn lờ, quanh quẩn xung quanh, nhưng sau đó không nhập vào trong thân thể hai người giấy nhỏ. Bạch Trân Trân đứng tại chỗ một hồi, xác nhận hai người giấy nhỏ không xuất hiện vấn đề gì, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Có lẽ là trước đó ăn quá nhiều đồ ăn nên cảm giác mỏi mệt sắp không chống đỡ nổi trước đó đã biến mất, Bạch Trân Trân lúc đầu không có ý định tắm rửa đã cam chịu cầm quần áo lên đi tắm rửa.

Bạch Trân Trân: "..."

Có điều sau khi tắm rửa xong, cảm giác mệt mỏi kia lại ập tới, Bạch Trân Trân ngã xuống giường, ngay cả chăn mền cũng không kịp kéo lên đắp là cô đã chìm vào trong cơn ngủ say. Sau khi Bạch Trân Trân ngủ thiếp đi, nhiệt độ trong phòng tiếp tục giảm xuống, vô số bóng người không nhìn rõ mặt từ trong góc tối đi ra, bao vây giường. Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, hiển nhiên đã chìm vào ngủ say, cô hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang xảy ra chung quanh.

Lệ quỷ mặc áo đỏ xuyên qua vách tường xuất hiện ở trong phòng, nhiệt độ trong phòng lại thấp hơn nữa. Sau khi lệ quỷ áo đỏ xuất hiện, những bóng người mờ mờ lùi sang hai bên, nhường ra một con đường nhỏ, lệ quỷ áo đỏ bay phất phơ đến trước mặt Bạch Trân Trân, sau đó không do dự vươn tay về phía trái tim của cô.

Hào quang màu vàng nổ tung, Bạch Trân Trân vô thức phất tay, đánh vào cánh tay của lệ quỷ áo đỏ, hào quang màu vàng xâm nhập vào trong cơ thể của lệ quỷ áo đỏ, thậm chí cô ta còn chưa kịp hét thảm một tiếng thì thân thể đã ngay lập tức chia năm xẻ bảy. Theo sự biến mất của lệ quỷ áo đỏ, nhiệt độ trong phòng theo đó tăng cao, những bóng người không nhìn rõ mặt tan tác như chim muông, rất nhanh đã biến mất không sót lại gì.

Đôi mày đang cau của Bạch Trân Trân đã giãn ra, cô trở mình, ngủ càng thêm say.

Một đêm dài dằng dặc đã trôi qua, ngày hôm sau lúc mở mắt, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy tỉnh táo, sảng khoái.

Cô đến nhà tang lễ trước, sau khi bận rộn không bao lâu thì Trần Tiểu Sinh đã tới.

Thương thế trên mặt của Trần Tiểu Sinh trông càng thêm dữ tợn đáng sợ rồi, cả khuôn mặt đã sưng chù dù.

Bạch Trân Trân nhìn mặt mũi của anh ta, có hơi lo lắng nói: "Anh có cần đến bệnh viện khám thử không?"

Sao trông vết thương của anh ta nhìn càng ngày càng nghiêm trọng?

Bình Luận (0)
Comment