Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229:

 Chương 229: Chương 229: Chương 229:

Bạch Trân Trân: "..."

"Nếu chị A Mai tham hư vinh, chị ấy có thể tìm anh A Thọ?"

Nếu không phải Bạch Trân Trân quen Lý Kim Thọ, sợ là thật sự sẽ bị Vương Uy gạt.

Phải biết Lý Kim Thọ không cha không mẹ, bởi vì không có tiền, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền ra ngoài làm thuê, nhà mà anh ấy và Vương Lệ Mai ở là nhà thuê.

Vương Lệ Mai đi làm ở tiệm hoa, Lý Kim Thọ thì làm đầu bếp ở nhà hàng, lương của hai vợ chồng cộng lại còn chưa bằng một phần ba lương của Bạch Trân Trân.

Cô gái nhà ai tham hư vinh lại tìm một người nghèo mạt như Lý Kim Thọ?

Thấy đã tới lúc này Vương Uy còn không thành thật, Bạch Trân Trân rất tức giận, trực tiếp túm lấy mái tóc hơi dài của anh ta kéo người từ trên giường bệnh dậy, sau đó nhét tàn nhang chưa trộn nước vào trong miệng Vương Uy.

Cô bóp chặt miệng của Vương Uy, không cho anh ta há ra, cưỡng ép anh ta trộn nước bọt nuốt số tàn nhang kia xuống.

Uy lực của tàn nhang chưa pha loãng dĩ nhiên hơn hẳn với tàn nhang đã pha loãng, trút một nắm tàn nhang này xuống, Vương Uy chịu bạo kích, cả gương mặt méo mó thành màu đen, đau tới mức cơ thể không ngừng co giật trên giường bệnh.

Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc nhìn Vương Uy không ngừng co giật, biểu cảm trên mặt không có thay đổi quá lớn.

Đối phó với người như thế này, Bạch Trân Trân vốn sẽ không nương tay mềm lòng, ba mạng người ở trong tay anh ta, mặc kệ đối đãi thế nào, đều là điều anh ta nên phải chịu.

Bản thân hại chết người, còn hắt nước bẩn lên người người bị hại, bị xử cũng đáng đời.

Ông Tấn Hoa nhìn thảm trạng của Vương Uy, ánh mắt không gợn sóng, anh không phải thánh phụ gì, mọi thứ đều là điều anh ta đáng phải chịu.

Thương hại do tàn nhang mang tới kéo dài rất lâu, khoảng sau nửa tiếng, Vương Uy sắc mặt đen sẫm co quắp ngã trên giường bệnh, anh ta há miệng, phun ra một ngụm khói xám, thấy anh ta thoi thóp, sắp sửa không xong rồi.

Ông Tấn Hoa trầm mặc, nghiêng đầu nhìn Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, anh ta không sao chứ?"

Nếu lúc này Vương Uy còn có ý thức, sợ là sẽ nhảy đổng lên chửi.

Bây giờ anh ta thế này trông giống như người không sao sao? Anh bị mù sao? Anh không phải là cảnh sát Hương Giang sao? Sao có thể để một người ngoài tới lạm dụng tư hình? Anh ta có thể tìm luật sư tố cáo anh!

Thế nhưng Vương Uy lúc này trải qua sự dày phò liên tục của Bạch Trân Trân, đã thoi thóp, vốn không thể nói chuyện, anh ta chỉ có thể mở đôi mắt vô thần, nhìn chằm chằm Ông Tấn Hoa, lấy đó để bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Ông Tấn Hoa: "..."

Người động thủ là Bạch trân trân, sao thù hận lại toàn nhắm vào anh chứ?

Trên thực tế, Vương Uy là bị Bạch Trân Trân dày vò sinh ra bóng ma tâm lý, anh ta tu tà thuật, nước tàn nhang mà Bạch Trân Trân trút cho anh ta uống chính là khắc tinh của những tà thuật mà anh ta tu, cộng thêm anh ta tu tà thuật ngoại lai, tàn nhang thờ trước mặt Quan Nhị Gia càng có tính khắc chế.

Có thể nói Vương Uy từ linh hồn tới thể xác đều bị cưỡng chế gột rửa vô số lần, anh ta nào còn dám sinh ra lòng thù hận gì đối với Bạch Trân Trân?

Thật sự cho rằng anh ta không biết sợ sao?

Bạch Trân Trân nhìn Vương Uy nằm xụi lơ trên giường giống như bùn nhão, cười phụt một tiếng: "Nước tàn nhang không giết chết anh ta được."

Chỉ là sẽ khiến anh ta sống không bằng chết thôi.

Đợi Vương Uy dần hồi sức, Bạch Trân Trân lại muốn đi lên trút tàn nhang cho anh ta – cô cũng không muốn phiền phức như vậy, nhưng thời gian cô vào nghề quá ngắn, thuật pháp cô biết cũng không nhiều, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nhất này.

May mà tuy phương pháp ngốc, nhưng hiệu quả lại không tồi.

Vương Uy: "!!!"

Thấy Bạch Trân Trân kiệm lời thật sự định dùng chiêu vừa nãy lên người mình nữa, Vương Uy hét khàn cả giọng: "Đừng trút cho tôi nữa, tôi nói, tôi nói còn không được sao?"

Chết không có gì ghê gớm cả, Bạch Trân Trân như vậy hoàn toàn là đang lăng trì anh ta.

Anh ta giàn giụa nước mắt, khóc nói: "Sếp ơi, cứu mạng!"

Ông Tấn Hoa nhếch khóe miệng, trả lời: "Anh cũng đâu có chết."

Anh đã hỏi Bạch Trân Trân rồi, chỉ là trút chút nước tàn nhang mà thôi, không tính là bức cung, người cũng sẽ không chết, anh nhúng tay vào làm gì?

Vương Uy: "..."

Bạch Trân Trân xách cổ áo của Vương Uy, nét mặt lạnh lùng nhìn anh ta, trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm đó không mang theo chút độ ấm.

Bình Luận (0)
Comment