Nếu nói lúc Vương Lệ Mai và Vương Uy chia tay còn ôm hi vọng mong manh, nhưng sau khi anh ta theo đuổi một tuần liền từ bỏ, Vương Lệ Mai đã hoàn toàn chết tâm.
Vương Uy đối với cô ấy cũng chỉ có như vậy, Vương Lệ Mai sao có thể tiếp tục dụng tâm với Vương Uy?
Sau khi bỏ trống một năm, Vương Lệ Mai hai mươi mốt tuổi đã gặp Lý Kim Thọ hai mươi hai tuổi, anh ấy quả thực là một chàng trai nghèo, nhưng lại rất cầu tiến.
Sau khi thích Vương Lệ Mai, Lý Kim Thọ dốc hết khả năng đối tốt với cô ấy, cuối cùng Vương Lệ Mai bị đả đông, hẹn hò với Lý Kim Thọ.
Nhưng khi hai người hẹn hò, Vương Lệ Mai liền nói đoạn tình yêu giữa mình và Vương Uy cho anh ấy biết.
Vương Lệ Mai còn nhớ tình hình hôm đó, Lý Kim Thọ ôm cô ấy, nói cô ấy chưa từng có lỗi.
"Nói dối chính là nói dối, Vương Lý có nhiều lý do đến mấy cũng không thể che đậy điểm anh ta lừa gạt em, lùi một vạn bước để nói, rõ ràng anh ta có thể giả vờ thành một người bình thường, nhưng lại nhất quyết giả vờ thành một kẻ nghèo, nhìn em vất vả kiếm tiền, cố gắng vì cái nhà này..."
Đứng vào vị trí Vương Lệ Mai suy nghĩ, Lý Kim Thọ cũng cảm thấy ngạt thở, cho dù là có vòng hào quang phú nhị đại này, cũng không thể che đậy sự rác rưởi của Vương Uy.
Nếu thật lòng thích một người, sao có thể nỡ nhìn thấy cô ấy vất vả, lẽ nào không phải muốn giao mọi thứ tốt nhất cho đối phương sao?
Nói cái gì sợ người khác nhìn trúng tiền của mình, bản thân anh ta không có năng lực phân biệt sao? Hương Giang nhiều người có tiền như thế, lẽ nào tất cả người có tiền đều dựa vào giả nghèo để tìm chân ái sao?
Rõ ràng giàu có nhưng còn giả vờ nghèo khổ để bạn gái kiếm tiền nuôi mình, người đàn ông ăn bám cũng không đê hèn như anh ta.
Đoạn tình cảm đó đã trôi qua bảy năm rồi, ai có thể ngờ được Vương Uy lại sẽ cố chấp tới mức này, sau khi gặp lại Vương Lệ Mai, thế mà lại làm ra chuyện điên khùng đó.
"A Mai, đều là lỗi của Vương Uy, em chỉ là không may mắn gặp phải một kẻ xấu xa mà thôi, là lỗi của anh ta, không trách em..."
Cho dù Vương Lệ Mai làm tốt tới đâu, Vương Uy muốn tổn thương cô ấy, đều có một vạn lý do, Vương Lệ Mai từ đầu tới cuối đều không có lỗi lầm gì, người làm chuyện sai, phạm lỗi là Vương Uy.
Oán khí trên người Vương Lệ Mai dần tan đi dưới sự trấn an của Lý Kim Thọ, cô ấy ôm Lý Kim Thọ, sụp đổ gào khóc thật to.
Trước đây Bạch Trân Trân cho rằng Vương Uy đã thành thật rồi, không ngờ chân tướng của sự việc và mọi thứ anh ta nói đã thêm bớt nhiều như vậy.
Người này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, chết tới nơi còn hắt nước bẩn lên người người bị hại.
Bạch Trân Trân hít sâu mấy hơi, đè xuống cảm xúc bức bối trong lòng, cô mặt không cảm xúc lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ông Tấn Hoa.
"Trưởng khoa Ông, buổi tối tôi còn muốn tới bệnh viện một chuyến, tôi muốn gặp Vương Uy chút, tặng anh ta món quà."
Lúc nói lời này, Bạch Trân Trân nghiến răng kêu ken két, nỗi căm hận đối với Vương Uy không ngừng tăng lên.
Trước đó nên trút thêm chút tàn nhang cho anh ta.
Vương Uy đã thừa sống thiếu chết: "..."
Đột nhiên cảm thấy đoạn đường phía trước mù mịt phải làm sao?
Bạch Trân Trân sợ cảm xúc của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai quá kích động, lại làm ra chuyện gì, hung thủ đứng sau giết họ đã được tìm ra, chấp niệm của hai người tiêu tan, có thể tiến vào luân hồi rồi.
Bạch Trân Trân hứa với hai vợ chồng họ, sẽ đích thân chỉnh lý thi thể của họ và Vương Lệ Hoa.
"Trong thẻ của anh chị còn có ít tiền, đủ mua phần mộ, Trân Trân, nhờ em xử lý hậu sự giúp anh chị."
Ba người họ đều có điều kiện không tốt, vất vả lâu như vậy, cũng không mua nổi một căn nhà ở nơi như Hương Giang này, nhưng mua phần mộ vẫn được, nhưng đất mộ ở Hương Giang cũng rất đắc, sau khi mua thì không còn bao nhiêu tiền để cho Bạch Trân Trân nữa.
Vì hai người họ, Bạch Trân Trân đã bỏ ra rất nhiều, hai người đều có hơi ngại, cảm thấy mình không để lại cho Bạch Trân Trân cái gì lại khiến cô bỏ ra nhiều như vậy.
Bạch Trân Trân sờ đầu của hai người giấy, dịu giọng nói: "Chị A Mai, anh A Thọ, anh chị tới cũng đã chăm sóc em rất nhiều, những chuyện này đều là chuyện em nên làm."
Nếu cô đã có bản lĩnh này, dĩ nhiên là phải giúp họ.