Hai người không thể ra ngoài quá lâu vào ban ngày, Bạch Trân Trân nói chuyện với họ một lúc liền rời khỏi phòng kề.
Tâm trạng của cô không tốt lắm, dứt khoát trốn luôn ca buổi chiều, ở nhà ngủ trưa một giấc, đợi đến tối, mới mang theo công cụ, phấn chấn tinh thần tới bệnh viện.
Đại khái là bởi vì biết Bạch Trân Trân sẽ tới, cho nên buổi tối người canh chỗ Vương Uy vẫn là Ông Tấn Hoa.
Anh thấy Bạch Trân Trân xách một cái rương nhỏ tới, lên tiếng hỏi: "Cô Bạch, đây là gì?"
Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc nói: "Công cụ xăm mình."
Ông Tấn Hoa: "Hả?"
Bạch Trân Trân nhìn sang Ông Tấn Hoa, ung dung nói: "Không phải ban ngày đã nói rồi sao? Xăm Quan Công mở mắt cho anh ta."
Ông Tấn Hoa: "Hả?"
Đây không phải là lời Bạch Trân Trân nói khi uy hiếp Vương Uy ban ngày sao? Đã thương lượng xong với Vương Uy khi nào?
Bạch Trân Trân nhìn Ông Tấn Hoa, hỏi: "Không được sao?"
Ông Tấn Hoa: "Cũng không phải không được."
Chỉ là không có làm như vậy mà thôi, xăm mình cho tội phạm hình như cũng không có vấn đề lớn gì.
Anh thở dài một hơi, nói: "Lời khai của Vương Uy có khác biệt với chân tướng?"
Nếu không phải như vậy, chắc Bạch Trân Trân cũng sẽ không tới chuyến này.
Bạch Trân Trân không phủ nhận, nói ra chuyện Vương Uy đã làm.
Ông Tấn Hoa: "..."
Bạch Trân Trân cắn răng nói: "Tôi nuốt không trôi cục tức này, ba mạng người chỉ vì sự cố chấp của anh ta mà mất, anh ta dựa vào đâu chứ?"
Vương Lệ Hoa, Vương Lệ Mai, Lý Kim Thọ, họ đều là người rất tốt, gia đình không may nhưng lại không khiến họ biến thành người hận đời, vẫn dùng một mảnh nhiệt tình ôm lấy thế giới này.
Rõ ràng họ đã cố gắng như thế, rõ ràng cuộc sống đã ngày càng khá lên, nhưng Vương Uy lại xông ra hủy hoại mọi thứ.
Nếu không phải bởi vì giết người phạm pháp, Bạch Trân Trân thậm chí muốn chạm vào điều luật phạm pháp, làm một số chuyện trái pháp luật với Vương Uy.
Sau khi Ông Tấn Hoa trầm mặc một lúc, lên tiếng hỏi: "Cần tôi giúp không?"
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Không cần, đừng để người khác tùy tiện xông vào là được."
Trông chừng mà, hiểu.
Ông Tấn Hoa rất tin tưởng nhân phẩm của Bạch Trân Trân, anh cho người vào phòng bệnh, mà anh đứng ở ngoài cửa, an tĩnh chờ đợi.
Vương Uy đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trông dáng vẻ đã ngủ mê rồi.
Ban ngày anh ta bị trút nhiều nước tàn nhang như thế, thân thể chính là lúc suy kiệt, bây giờ không có tinh thần cũng bình thường.
Bạch Trân Trân lưu loát lật người lại, cởi đồ bệnh nhân của anh ta xuống, lộ ra tấm lưng giống như bạch trảm kê của anh ta.
Quan Công nhắm mắt vẫn sẽ trông từ bi hơn chút, nhưng Quan Công phẫn nộ trợn mắt, uy thế đó không phải người bình thường có thể gánh nổi.
Xăm Quan Công mở mắt lên người, tà tu làm nhiều điều ác có kết cục gì nghĩ thôi là biết, cái khác không nói, ít nhất anh ta vĩnh viễn không thể an ổn ngủ giống như bây giờ.
Bạch Trân Trân không biết xăm mình, nhưng làm Nhập Liệm Sư đều là việc khéo léo, lúc bôi bôi quẹt quẹt may vá thi thể, tay nghề vô hình trung đã rèn luyện ra.
Xăm một Quan Công mà thôi, chuyện nhỏ.
Sau hai tiếng, Bạch Trân Trân từ trong phòng bệnh của Vương Uy đi ra.
Ông Tấn Hoa ngoài cửa nhìn Bạch Trân Trân một cái, hỏi: "Xăm xong rồi?"
Bạch Trân Trân gật đầu: "Ừm."
Ông Tấn Hoa lại hỏi: "Liệu có ảnh hưởng gì không?"
Bạch Trân Trân trả lời: "Có, sẽ đau."
Quan Công vốn là người trấn áp tà sùng, người tâm thuật bất chính, phẩm hạnh bất đoan, xăm Quan Công trên người, hiệu quả giống như nuốt sống tàn nhang của một lư nhang.
Hơn nữa hiệu quả này mang tính kéo dài, chỉ cần Quan Công còn ở trên người anh ta, hiệu quả vẫn sẽ tiếp tục.
Ông Tấn Hoa: "Anh ta cũng sẽ không chịu đựng thống khổ quá lâu, cùng lắm hai tháng, anh ta sẽ chấp hành tử hình rồi."
Bạch Trân Trân nhếch khóe miệng: "Hời cho anh ta rồi."
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì làm như vậy có hơi bất kính với thần linh, thực ra Bạch Trân Trân còn muốn xăm một tượng Chung Quỳ ở lồng ngực của anh ta.
Nhưng cuối cùng cô đã hủy bỏ ý niệm này, dựa vào loại yếu ớt như Vương Uy, một tượng Quan Công anh ta cũng chưa chắc có thể cáng đáng nổi, cộng thêm một tượng Chung Quỳ nữa, sợ là anh ta sẽ chết tươi tại chỗ.
"Cô Bạch, thời gian không sớm nữa, tôi đưa cô về."
Bạch Trân Trân hơi ngẩn ra: "Như vậy không tốt nhỉ? Anh không cần canh ở đây sao?"
Ông Tấn Hoa cười, nói: "Tôi đã tan làm rồi, sắp có đồng nghiệp tới tiếp ca."
Bạch Trân Trân không từ chối Ông Tấn Hoa.
Dù sao thời gian bây giờ cũng không sớm nữa, cô xinh đẹp như vậy, khả năng gặp phải tài xế biến thái quá lớn.
Tuy Bạch Trân Trân không sợ tài xế biến thái, nhưng chủ yếu là phiền phức, cô ghét ứng chó chuyện phiền phức nhất.
Đồng nghiệp tiếp ca tới rất nhanh, Bạch Trân Trân liền cùng Ông Tấn Hoa ngồi xe về.