May mà chỗ hai người sống không xa nhau lắm, Ông Tấn Hoa đưa Bạch Trân Trân về nhà trước.
"Trưởng khoa Ông, có muốn lên nhà ngồi chút không?"
Ông Tấn Hoa ngẩn người, ánh mắt rơi lên mặt Bạch Trân Trân.
Hôm nay cô chưa trang điểm, nhưng một gương mặt không chút son phấn vẫn xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Ông Tấn Hoa cảm thấy dường như hô hấp của mình đã nhẹ đi vài phần: "Cô định cho tôi gặp Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai?"
Chắc cô không có tâm tư khác, muộn như vậy vào, cũng chỉ vì cái này thôi.
Bạch Trân Trân gật đầu: "Vẫn nên gặp người bị hại một chút thì hơn, đề phòng anh cảm thấy trước đó tôi xăm mình cho Vương Uy quá đáng."
Ông Tấn Hoa bật cười, gương mặt có thêm vài phần bất lực: "Tôi không cảm thấy quá đáng."
Bạch Trân Trân nhún vai: "Ai biết, đi lên gặp họ chút đi, sau khi Vương Uy bị phán quyết, họ sẽ rời đi."
Bạch Trân Trân nhiệt tình mời, Ông Tấn Hoa cũng không cố kỵ gì khác, theo Bạch Trân Trân lên lầu.
Ước chừng là bởi vì thù lớn được báo, làm rõ chân tướng cái chết của họ, bây giờ trạng thái của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai tốt hơn trước rất nhiều.
Bạch Trân Trân thả hai người họ ra, lại bôi nước mắt trâu cho Ông Tấn Hoa, tiện cho anh nói chuyện với hai quỷ hồn.
Nhưng nói ra, dạo này số lần cô dùng nước mắt trâu có hơi nhiều, còn phải nghĩ cách trữ thêm một ít, dù sao cô cũng sẽ không khai thiên nhãn giúp người ta, nước mắt trâu vẫn phải chuẩn bị đầy đủ mới tốt.
"Chị A Mai, anh A Thọ, án của anh chị có thể phá, trưởng khoa Ông đã bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên em dẫn anh ấy tới gặp anh chị."
Trước đó Bạch Trân Trân đã từng đánh tiếng với Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, cho nên gặp được Ông Tấn Hoa, hai người cũng không có bất ngờ bao nhiêu.
Bạch Trân Trân nói sơ một chút rồi lui ra, nhường lại không gian cho một người hai quỷ này.
Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai chắc có lời muốn nói với Ông Tấn Hoa, nếu không bảo cô chuyển lời, chắc là không muốn để cô biết.
Ai cũng có bí mật, Bạch Trân Trân hiểu, hơn nữa Vương Uy bị bắt, bây giờ họ đã không còn là quỷ chết oan nữa, cũng sẽ không mất khống chế liên thiên lời quỷ, họ cũng sẽ không gây hại Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân rất yên tâm.
Cô nấu nước, pha trà, chậm rãi uống, tiện tay lật cuốn tạp chí bên cạnh xem.
Chắc hiệu quả của nước mắt trâu đã qua rồi, nhưng hai người họ vẫn có thể ám vào người giấy nhỏ, có người giấy nhỏ làm môi giới, nói chuyện sẽ không có chướng ngại gì.
Chỉ là không ngờ họ và Ông Tấn Hoa có nhiều lời để nói như thế.
Bạch Trân Trân mỉm cười, tiếp tục đọc tạp chí.
Trời bên ngoài đã tối lại, Bạch Trân Trân nhớ tới mình còn chưa ăn tối, cô đoán Ông Tấn Hoa cũng chưa ăn, dứt khoát đứng dậy đi vào nhà bếp, dọn dẹp đơn giản một chút rồi bắt đầu nấu cơm tối.
Tủ lạnh trong nhà không nhỏ, bên trong trữ không ít rau, Bạch Trân Trân lấy đồ mình cần ra, cúi đầu bắt đầu bận rộn.
Khi Ông Tấn Hoa đi ra, không thấy Bạch Trân Trân ở phòng khách, anh hơi ngẩn ra, sau đó nghe thấy động tĩnh truyền tới từ nhà bếp.
Anh nương theo âm thanh đi tới, nhìn thấy Bạch Trân Trân đang bận rộn trong nhà bếp.
Cô dùng đũa bới tóc lên, một sợi tóc rũ bên gò má, ánh đèn vàng vọt bao phủ lên người cô, khiến cô trông có thêm vài phần ôn nhu.
Trên người Bạch Trân Trân lúc này lộ ra một kiểu đẹp điềm tĩnh, rõ ràng là mỹ nhân kiều diễm, nhưng lúc này, loại khí chất ôn nhu này lộ ra cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy bất hòa.
"Cô Bạch, cô đang làm gì?"
Bạch Trân Trân nhìn Ông Tấn Hoa, cười nói: "Anh đi ra đúng lúc, tôi nấu trác tương miến, tới ăn thôi."
Ông Tấn Hoa cười rộ lên, nhấc bước đi tới, cùng Bạch Trân Trân bưng trác tương miến đặt lên bàn.
Tuy chỉ là một bữa trác tương miến, Bạch Trân Trân cũng làm rất bài bản, dưa leo, hành trắng, và cà rốt cắt thành sợi bỏ đầy ắp trong cái dĩa nhỏ, ngay cả tương thịt nấu xong cô cũng bỏ bên trong bát, mì thì múc ra lần lượt bỏ vào hai cái bát to, lúc muốn ăn tự mình phối nguyên liệu là được.
"Tôi cũng không biết anh có kiêng ăn cái gì không, múc như vậy, nếu anh muốn ăn thì tự mình phối ăn là được."
Trong lúc nói, Bạch Trân Trân đã điều phối xong bát trác tương miến đó của mình, sau đó cầm đũa lên ăn từng miếng to.
Lúc cô ăn cơm không có chú trọng nhiều như thế, dáng vẻ trông rất hào phóng, nhìn cô ăn đồ, khẩu vị của mình dường như cũng tốt lên.
Ông Tấn Hoa thuận tay điều chế một bát trác tương miến này của mình, bưng bát lên ăn.
Sau khi ăn hai miếng, mắt của Ông Tấn Hoa khẽ sáng lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân: "Cách làm của loại trác tương miến này không quá giống ở Hương Giang."