Đợi đến khi xe được lái đến nơi bằng phẳng rồi, Trần Tiểu Sinh không do dự, dùng một tay xé túi nhựa và đặt trên đầu Cầu Quốc Hoa.
Trong túi nhựa chính là tàn nhang cúng cho Quan Công, quả nhiên hiệu quả kinh người, túi tàn nhang này vừa được đổ xuống, thân thể Cầu Quốc Hoa như bị giật kinh phong, co giật không ngừng.
Thân thể Trần Tiểu Sinh dùng độ linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với thân thể mập mạp nhào tới, nắm chắc tay lái.
"Chú Cầu, phanh lại! Phanh xe lại!!!"
Ý thức của Cầu Quốc Hoa vẫn tồn tại, sau khi nghe thấy lời Trần Tiểu Sinh nói, ông vô thức đạp xuống phanh, phanh lại.
Cũng may mà trước đó tốc độ xe của Cầu Quốc Hoa không nhanh, nhờ sau khi ông bỗng nhiên đạp phanh mà xe mới không bị lật xuống vách núi.
Sau khi xe dừng lại ổn thỏa rồi, Trần Tiểu Sinh vô thức vươn tay kéo hãm phanh, sau khi làm xong mọi thứ, anh ta mới ngồi phịch xuống ghế ngồi.
Tình cảnh ban nãy thật sự quá nguy hiểm, anh ta không ngờ chỉ đổ một túi tàn nhang xuống mà Cầu Quốc Hoa đã co giật giống như mắc bệnh giật kinh phong. Lần này do phản ứng của anh ta đủ nhanh, Cầu Quốc Hoa chưa phải mất ý thức hoàn toàn, nếu không sợ là hôm nay hai người bọn họ sẽ bỏ mạng ở đây rồi.
Trái tim Trần Tiểu Sinh đập kịch liệt, hô hấp trở nên càng dồn dập, qua một hồi lâu, hô hấp của anh ta mới khôi phục bình thường, lúc này Trần Tiểu Sinh mới rảnh rỗi nhìn Cầu Quốc Hoa trên ghế lái.
"Chú Cầu, chú không sao chứ?"
Trần Tiểu Sinh thở hắt ra một hơi, mở miệng dò hỏi.
Một nắm tay tàn nhang đều rơi xuống mặt Cầu Quốc Hoa, ông cũng hít vào không ít, vừa rồi vẫn không có chuyện gì, hiện tại đột nhiên bắt đầu hắt xì lia lịa.
Chuỗi hắt xì này hết cái này đến cái khác, dáng vẻ của Cầu Quốc Hoa cũng trở nên càng ngày càng thê thảm, qua một lúc lâu sau, Cầu Quốc Hoa mới trở lại bình thường, nhưng lúc này trông ông rất bực mình.
Trần Tiểu Sinh tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ, anh ta lấy lòng đưa mấy tờ khăn khăn giấy, nhìn Cầu Quốc Hoa lau sạch tàn nhang trên mặt.
Sau khi tàn nhang được lau sạch sẽ, Cầu Quốc Hoa đã không còn tiếp tục ngơ ngẩn như trước đó, lông mày của ông nhíu chặt lại, nhìn thoáng qua bên ngoài, sau cuối ánh mắt mới chuyển sang Trần Tiểu Sinh.
"Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Cầu Quốc Hoa mới mở miệng, Trần Tiểu Sinh đã biết chuyện này không ổn, xem ra Cầu Quốc Hoa hoàn toàn và hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra trước đó.
Điều này khiến trái tim Trần Tiểu Sinh bắt đầu hơi hơi đau lên, anh ta hít sâu một hơi, cưỡng ép mình tỉnh táo lại, lúc này mới lên tiếng nói: "Chú Cầu, hay là chú nhìn thử mình đang ngồi ở đâu trước đi."
Cầu Quốc Hoa nghe vậy, vô thức cúi đầu nhìn sang, khi thấy vô lăng trước mặt ông thì vẻ mặt Cầu Quốc Hoa ngay lập tức thay đổi.
Ông như nhìn thấy quỷ, bật thốt lên: "Tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Trần Tiểu Sinh nhìn ông vậy không hề giống đang giả vờ, trái tim anh ta càng thêm tuyệt vọng: "Chú Cầu, chú thật sự không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tính tình Cầu Quốc Hoa có chút nóng nảy, không kiên nhẫn nói: "Nếu tôi mà biết, còn phải hỏi cậu sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Trần Tiểu Sinh thấy sắc mặt Cầu Quốc Hoa thật sự khó coi, anh ta không dám tiếp tục giấu giếm nữa, nhanh chóng nói những chuyện đã xảy ra cho Cầu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa: "!!!"
Ông vẫn còn ngẩn ngơ, đầu óc đều không chuyển động bình thường được: "Cái quái gì thế, tôi chủ động dẫn cậu đến thôn Trần Gia? Trên đường đi còn không nói gì với cậu hết?"
Những chuyện này vì sao ông hoàn toàn không có ấn tượng? Ông nhớ là mình đang đọc báo ở trong phòng làm việc kia mà, đợi đến khi ông ta tỉnh táo lại thì đã xuất hiện ở nơi quỷ quái này rồi.
Phản ứng của Cầu Quốc Hoa không giống như là đang làm bộ, nhưng bởi vì phản ứng này mới khiến cho trái tim Trần Tiểu Sinh dần dần tuyệt vọng, sắc mặt của anh ta hơi trắng, lầm bầm nói: "Lúc ở nhà tang lễ đã trúng chiêu sao?"
Anh ta đột nhiên nhớ tới, Bạch Trân Trân gọi mình đi tìm Cầu Quốc Hoa, đối phương đột nhiên như bệnh nhân tâm thần chạy đi tìm Bạch Trân Trân. Bạch Trân Trân bởi vì có chuyện gì mà ra ngoài, mình muốn gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân, mấy lần trước không gọi được, lúc anh ta muốn đổi điện thoại khác gọi thì bị Cầu Quốc Hoa thúc giục, cản trợ, không hài lòng...
Nếu như Cầu Quốc Hoa đã sớm trúng chiêu, thế thì tất cả đều đã được giải thích, là bởi vì đã sớm trúng chiêu nên ông mới có hành vi tìm đường chết đó không phải sao?
Nếu như không phải anh ta chợt nhận ra khác thường, dùng tàn nhang xoa vào mặt Cầu Quốc Hoa khiến ông tỉnh táo lại thì mình bị Cầu Quốc Hoa đang thế này đưa đến thôn Trần Gia thì có thể có gì tốt?
"Chú Cầu chuyện khác không quan trọng, hiện tại thảo luận những chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, chúng ta đi nhanh chút đi..."
Thảo luận những thứ khác không có ý nghĩa, vẫn là về trước tốt hơn, hiện tại trong lòng Trần Tiểu Sinh bất an, không có cảm giác an toàn nào, luôn cảm thấy trở lại trước mặt sư phụ mình thì anh ta mới có thể hoàn toàn yên tâm. Bạch Trân Trân tài giỏi như vậy, có chuyện gì sư phụ gánh tất, anh ta chỉ cần bảo toàn tính mạng là được.