Sau khi nghe Trần Tiểu Sinh nói xong, sắc mặt Cầu Quốc Hoa càng ngày càng khó coi, vẻ mặt ông u ám, nhìn đường núi trước mặt, khóe miệng chề xuống, tâm trạng cũng trở nên càng ngày càng cáu kỉnh.
"Chú Cầu, sao chú còn không quay đầu?"
Sau khi Trần Tiểu Sinh bình tĩnh lại, phát hiện Cầu Quốc Hoa đang nhìn chằm chằm đường núi trước mặt, tuyệt nhiên không có ý quay đầu, trong lòng của anh ta càng thêm lo lắng bất an, lại lấy thêm một túi tàn nhang, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xoa vào đầu Cầu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa đã nhận ra sự đề phòng và động tác của Trần Tiểu Sinh, ông quay đầu nhìn Trần Tiểu Sinh chốc lát, biểu cảm trên mặt càng bất đắc dĩ.
"Hiện tại tôi đã không có chuyện gì, cậu đừng lấy thứ đó xoa vào mặt tôi nữa."
Trần Tiểu Sinh ngượng ngùng đặt tàn nhang xuống, nhưng trong lòng vẫn hơi không yên lòng.
"Chú Cầu, nếu chú thật sự trở lại rồi, vậy sao chú còn ở đây chi nữa? Tranh thủ thời gian quay đầu đi, xe ở chỗ này an toàn, nhưng lỡ đâu chú lại tự nhiên bị trúng chiêu thì phải làm sao?"
Cầu Quốc Hoa: "..."
Tên này đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ vẫn không học được cách ăn nói tử tế là thế nào sao?
"Cậu muốn trở về, tự xuống xe trở về, tôi muốn tới thôn Trần Gia một chuyến."
Trần Tiểu Sinh giật nảy mình, bật thốt lên: "Chú đến thôn Trần Gia làm cái gì? Chú Cầu, thôn Trần Gia không dễ đi, chú chưa đi đã trúng chiêu, nếu chú qua đó, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Hiện tại thôn Trần Gia đối với Trần Tiểu Sinh chính là hồng thủy mãnh thú, anh ta nghe tới ba chữ thôn Trần Gia là sợ hãi, càng khỏi phải nói tới chuyện đi, thấy Cầu Quốc Hoa lại muốn đến thôn Trần Gia, anh ta lập tức mở miệng thuyết phục.
Có điều lời thuyết phục của anh ta hiển nhiên không được Cầu Quốc Hoa để ở trong lòng, đối phương nhìn Trần Tiểu Sinh thật sâu một cái, chỉ nói một câu.
"Anh Hùng đang ở đây."
Cổ Anh Hùng còn đang ở thôn Trần Gia, cậu ta là bị mình phái đến thôn Trần Gia, nếu như bên thôn Trần Gia thật sự xảy ra chuyện gì, Cổ Anh Hùng phải ở lại thôn Trần Gia rành rành là tứ cố vô thân.
Cậu ta vẫn là một đứa bé, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cả một đời này lòng ông sẽ không được an yên.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Hình như cũng có lý, nhưng mà...
Trần Tiểu Sinh hỏi: "Chú Cầu, chẳng lẽ chú là truyền nhân đại sư Huyền Môn nào sao? Nếu không sao trong tình huống mình ở ngoài sáng biết có vấn đề nhưng vẫn đi cứu người?"
"Hay là chú có tuyệt chiêu bảo mệnh nào? Có thể trong điều kiện tiên quyết là cứu được chú, đồng thời còn có thể cứu được Cổ Anh Hùng ra?"
"Hoặc là chú biết bên thôn Trần Gia có chuyện gì, chú có biện pháp giải quyết, cho nên mới nhất quyết muốn qua đó?"
Trần Tiểu Sinh hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn là hỏi một cách chân thành từ tận đáy lòng. Thế nhưng sau khi những câu hỏi này được đặt ra, sắc mặt Cầu Quốc Hoa trở nên càng ngày càng khó coi, cuối cùng sắc mặt đã đen như đáy nồi. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta giống như muốn bắt anh ta chặt ra thành tám khúc.
Kết hợp kinh nghiệm trong quá khứ của mình, Trần Tiểu Sinh lập tức nhìn ra, anh đây là người theo chủ nghĩa chỉ nói chứ không biết làm.
"Chú Cầu, tuổi của chú đã không còn nhỏ nữa, có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Thôn Trần Gia có vấn đề, chú không có năng lực giải quyết, tự mình qua đó làm gì?"
"Chú Cầu, tôi không có ý gì đâu, nhưng bản thân không có bản lĩnh thì nên ngoan ngoãn chờ đợi mới tốt, sính Anh Hùng không có bất kỳ tác dụng gì."
"Chú Cầu, nếu biết bên kia là lạ, chúng ta trở về đòi người, dẫn người đi cùng không tốt hơn chú lỗ mãng đi một mình sao?"
Anh ta thật không hiểu Cầu Quốc Hoa, vốn cho là ông có chút tài lẻ, kết quả hỏi nửa ngày, bản lĩnh không có, ông chỉ dựa vào dũng cảm, đi lên đối cứng.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Chưởng quản của bọn họ... Dũng cảm không sờn thế sao?
Ngay từ đầu Cầu Quốc Hoa cũng không cảm thấy ý nghĩ của mình có vấn đề gì, nhưng không chịu nổi những câu chất vấn thấu tâm can của Trần Tiểu Sinh. Hỏi từ câu này đến câu khác, đã khiến Cầu Quốc Hoa bắt đầu tự hoài nghi rồi.
Đúng vậy, ông không biết bắt quỷ, chỉ hiểu sơ chút da lông mà thôi, vừa rồi còn trúng chiêu, nhờ có Trần Tiểu Sinh chùi tàn nhang cứu ông, thế này mà qua đó đúng là đưa mỡ tới miệng mèo.
Cuối cùng lý trí của ông đã được Trần Tiểu Sinh kéo về, cả khuôn mặt Cầu Quốc Hoa âm u, khởi động xe, quay đầu xe chạy xuống dưới núi.
Nhưng mà, Trần Tiểu Sinh và Cầu Quốc Hoa ai cũng không nhìn thấy, có hai bóng đen nho nhỏ chia ra ngồi xổm ở trên đầu Cầu Quốc Hoa và Trần Tiểu Sinh, bọn chúng duỗi bàn tay dài nhỏ của mình, che hai con mắt của Cầu Quốc Hoa và Trần Tiểu Sinh. Cho nên trong đôi mắt của bọn họ, hai người đang chạy xuống núi, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn đang dựa theo lộ tuyến ban đầu, đang chạy lên núi.