Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242:

 Chương 242: Chương 242: Chương 242:

Đường lên núi không dễ đi, coi như lái chậm thì hai tiếng cũng đủ rồi. Thế nhưng Trần Tiểu Sinh cảm thấy bọn họ đã chạy rất lâu rất lâu rồi, nhưng xe vẫn đang chạy ở trên đường núi. Trần Tiểu Sinh nhận ra là lạ, bất an trong lòng đã dâng cao đến đỉnh điểm, anh ta cầm và vuốt ve bùa hộ mạng và túi chu sa Bạch Trân Trân cho, trong lòng niệm Vô Lượng Thiên Tôn và A Di Đà Phật vô số lần.

"Chú Cầu, chú có cảm thấy gì lạ không? Chúng ta đáng lẽ đã ra khỏi núi rồi, con đường này dài tới vậy sao?"

Trần Tiểu Sinh không nhịn được, mở miệng hỏi một câu.

Bầu không khí bên trong xe quá ngột ngạt, anh ta sợ mình không nói gì thì sẽ bị bầu không khí ngột ngạt này tra tấn cho ngất đi.

Cầu Quốc Hoa đã sớm phát hiện đường đi kỳ lạ, thế nhưng đường lên núi, xuống núi chỉ có con đường này, trong đó cũng không có đường rẽ, sao có thể đi nhầm được?

Hơn nữa càng "giậu đỏ bìm leo" là xe đã hết xăng.

Sắc mặt của ông thay đổi liên tục, nghĩ đến hành động vĩ đại là Trần Tiểu Sinh bôi tàn nhang đầy mặt mình, mở miệng hỏi: "Tàn nhang còn không?"

Trần Tiểu Sinh gật đầu: "Có có."

Đồ Bạch Trân Trân chuẩn bị cho anh ta rất nhiều, ngoại trừ bùa hộ mạng chỉ có một cái thì túi chu sa và tàn nhang có rất nhiều, nhất là tàn nhang. Cứ như đồ được cho không, đưa cho anh ta rất nhiều rất nhiều.

Vẻ mặt Cầu Quốc Hoa u ám, nhận tàn nhang Trần Tiểu Sinh đưa tới, xé túi ra, vung lia lịa.

Tàn nhang bay quanh bốn phía, nhưng không có gì xảy ra.

Trần Tiểu Sinh: "Chú Cầu, chú làm gì vậy?"

Sao hành động này có phần khiến người khác không hiểu nổi thế này?

Chú Cầu hít sâu một hơi, lại đòi thêm một túi tàn nhang, lại vung ra như vừa nãy.

Nhưng giống với ban nãy, sau khi tàn nhang được vung ra, vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.

Sắc mặt Cầu Quốc Hoa càng đen như đáy nồi, nhưng "nhà dột còn gặp mưa", xui xẻo thay ngay lúc này lượng xăng bên trong bình xăng đã bị tiêu hao sạch sẽ, xe như mắc bệnh Parkinson mà giật giật hai cái, sau đó không động đậy nữa.

Cầu Quốc Hoa: "..."

Trần Tiểu Sinh: "..."

Vẻ mặt anh ta cầu xin nhìn Cầu Quốc Hoa, run run rẩy rẩy nói: "Chú Cầu, chú đừng nói với tôi bây giờ xe đã trục trặc rồi nhé."

Cầu Quốc Hoa bình tĩnh nói: "Xe không có trục trặc."

Trần Tiểu Sinh mới thở dài một hơi, Cầu Quốc Hoa lại nói.

"Chỉ là đã hết xăng, chúng ta xuống xe."

Trần Tiểu Sinh: "..."

Đã hết xăng với gặp trục trặc khác nhau ở chỗ nào!!!!!

Xe không có xăng, vậy không khác gì một miếng sắt vụn, tiếp tục ở lại đã không có ý nghĩa gì.

"Không xuống xe được không?"

Lúc bọn họ đi ra đã là gần trưa, hiện tại trời sắp tối rồi, từ trước đến nay anh ta không biết Hương Giang lớn thế này, đã chạy mấy tiếng vẫn chưa đến nơi.

Thế này nếu không có vấn đề mới là lạ, không đúng, vốn là có quỷ...

Trần Tiểu Sinh len lén nuốt nước miếng một cái, lại nuốt nước miếng một cái, rất kháng cự việc đi ra ngoài.

Trong xe còn có thể an toàn chút, xuống xe, Trần Tiểu Sinh cảm thấy bồn chồn, tựa như có một vài chuyện anh ta không mong muốn sẽ xảy ra.

Tàn nhang mới bị Cầu Quốc Hoa vung vẩy không ít, anh ta không còn nhiều lắm, nhưng túi chu sa và bùa hộ mạng thì anh ta còn mấy cái, Trần Tiểu Sinh nuốt nước miếng một cái, nhìn Cầu Quốc Hoa đang ngồi ghế lái.

"Chú Cầu, cho chú một cái, có thể hộ mạng."

Thật ra anh ta rất không nỡ lấy đồ của sư phụ cho bên ngoài, nhưng dẫu sao Cầu Quốc Hoa vẫn là chưởng quản nhà tang lễ, nhân phẩm cũng không thối tha cho lắm, biết Cổ Anh Hùng đang kẹt ở thôn Trần Gia, ông ta biết mình không có bản lĩnh đi cứu người, nhưng vẫn là quyết chí thẳng tiến không lùi muốn đi qua.

Mặc dù có phần ngu bất chợt, nhưng tâm tính là tốt.

Hiện tại bọn họ không biết tình huống sẽ như thế nào, coi như Trần Tiểu Sinh có không nỡ hơn nữa thì vẫn chia đồ hộ mạng của mình cho Cầu Quốc Hoa.

Cầu Quốc Hoa không chối từ, nhận túi chu sa và bùa hộ mạng, cẩn thận từng li từng tí mang lên người.

Bóng đen ngồi trên đầu bọn họ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cẩn thận che mắt của bọn họ.

Thật ra túi chu sa và bùa hộ mạng của Bạch Trân Trân vẫn rất có sức sát thương, nhưng chả hiểu kiểu gì quỷ che mắt hai người bọn họ cũng không có ác ý, hai con quỷ chỉ khiến bọn họ như bị quỷ che mắt mà thôi, âm khí dùng đến cũng ít đến đáng thương, cộng thêm không bị túi chu sa và bùa hộ mạng dán thẳng vào người, cho nên chỉ cảm thấy hơi không thoải mái, vẫn có thể chịu đựng.

Bình Luận (0)
Comment