Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 243 - Chương 243:

 Chương 243: Chương 243: Chương 243:

Cầu Quốc Hoa nhìn Trần Tiểu Sinh một cái, trầm giọng nói: "Nếu thật sự có những thứ đó, cậu nghĩ rằng chúng ta trốn ở trong xe sẽ có tác dụng sao?"

"Bên ngoài trời đã bắt đầu đen, nếu đã hoàn toàn tối thui, cậu cảm thấy chúng ta còn có thể tìm được đường đi ra ngoài sao?"

Lúc nói, giọng điệu của ông trở nên càng nặng nề, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.

"Chúng ta nhất định phải cách xa xe, chưa biết chừng là xe bị động tay động chân, cậu nhất quyết phải ở trong xe nữa sao?"

Trần Tiểu Sinh: "..."

Khả năng Cầu Quốc Hoa nói chỉ để hù dọa Trần Tiểu Sinh, anh ta hơi run run chốc lát, mò mẫn mở cửa xe, từ xe đi ra ngoài. Hiện tại đã là giữa tháng năm rồi, sáng sớm đã nóng lên, cho dù là trong núi thì nhiệt độ bên ngoài cũng không thấp. Trần Tiểu Sinh vốn béo, bản thân cũng sợ nóng, đứng bên ngoài trong chốc lát, mồ hôi đã thuận theo hai gò má chảy xuống không ngừng.

Cầu Quốc Hoa cũng bước xuống xe, ông ta nhìn hoàn cảnh xung quanh mình, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.

Trần Tiểu Sinh vội vàng bên người tiến tới gần Cầu Quốc Hoa, run run rẩy rẩy mở miệng hỏi: "Chú Cầu, đây rốt cuộc là sao? Chúng ta bây giờ đang ở đâu?"

Xe đã lái tới hết xăng, dựa theo khoảng cách để tính, anh ta cảm thấy bọn họ có thể đi đến đại lục rồi, hiện tại bọn họ đang ở đâu?

"Xuyên qua rừng cây nhỏ phía trước, đi lên phía trước một khoảng nữa là đến thôn Trần Gia rồi."

Khóe miệng Cầu Quốc Hoa nhếch lên, tâm trạng cũng trở nên càng tồi tệ, ông hít sâu một hơi, sắc mặt càng ngày càng u ám.

Trước đó sau khi được Trần Tiểu Sinh nhắc nhở, ông đã lái xe xuống núi, Cầu Quốc Hoa rất chắc chắn mình tuyệt đối không nhìn lầm đường, kết quả bọn họ vẫn lòng vòng ở thôn Trần Gia. Cái này chứng minh trước đó nhất định có thứ gì động tay động chân với bọn họ, bức ép bọn họ nhất định phải đến thôn Trần Gia.

Trước mặt có một rừng cây cản lại nên không nhìn thấy thôn Trần Gia, có điều trước kia Cầu Quốc Hoa đã từng tới nơi này, biết thôn Trần Gia trong khe núi, đó là một thôn nhỏ bốn bề toàn là núi, bởi vì nơi đó vắng vẻ, trong làng cũng không có thứ gì có thể mang ra được, bởi vậy hiển nhiên chính phủ cũng sẽ không xây dựng đường đến khu vực bên này.

Nếu muốn vào trong thôn, bọn họ phải dựa vào hai cái đùi đi một tiếng trên con dốc đứng, đường núi gập ghềnh mới tới.

Thôn Trần Gia là một thôn rất thủ cựu, ngay cả người trẻ tuổi cũng rất ít người ra khỏi thôn, bọn họ đời đời kiếp kiếp đều sinh hoạt ở nơi này, cực ít người sẽ đi ra khỏi thôn Trần Gia.

Trước lúc gặp được Trần Thúy Bình, thậm chí Cầu Quốc Hoa cũng không biết Hương Giang vẫn còn một thôn làng thế này.

Hồi tưởng lại Trần Thúy Bình, vẻ mặt Cầu Quốc Hoa ngẩn ngơ.

Trần Thúy Bình là cá biệt của thôn Trần Gia, từ nhỏ bà ấy đã cảm thấy hứng thú với thi thể, thường xuyên chạy đến nhà có người chết để xem người khâm liệm xử lý thi thể.

Người khâm liệm đều là đàn ông, Trần Thúy Bình lại là một bé gái, nhất là lúc bà ấy bày tỏ mình cũng muốn làm người khâm liệm thì đã bị tất cả mọi người phản đối. Tại thời đại của bà ấy, hành vi đó của bà ấy khẳng định là dị biệt, người trong thôn đều không thích bà ấy, lúc nhìn bà ấy tựa như là đang nhìn quái vật.

Còn Trần Thúy Bình cũng bị người nhà nhốt lại, cũng không tiếp tục cho phép bà ấy đi ra ngoài.

Trần Thúy Bình mười bốn tuổi đã từng khóc, đã từng làm loạn, nhưng người trong nhà từ đầu đến cuối vẫn không lay chuyển, cuối cùng thậm chí vì để cho bà ấy từ bỏ ý muốn li kinh bạn đạo*, đã đánh gãy tay phải của bà ấy, sau đó tìm cho bà ấy một nhà chồng, muốn gả bà ấy đi.

*Trái lẽ thường, phản lại đạo đức.

Vẫn là bà nội của Trần Thúy Bình không nỡ đứa cháu gái duy nhất của mình còn trẻ vậy đã lấy chồng, nửa đêm thả cho bà ấy chạy đi.

Trần Thúy Bình chạy ra ngoài trong đêm, và về sau, cuối cùng bà ấy không còn trở về thôn Trần Gia nữa.

Cầu Quốc Hoa là vào lúc Trần Thúy Bình xông xáo ở bên ngoài gặp được bà ấy.

"Chú Cầu, chú Cầu?"

Sau khi xuống xe, sắc mặt Cầu Quốc Hoa đã thay đổi, sau khi nói một câu thì đã ngơ ngẩn mà đứng đó, nhìn rừng cây nhỏ cách đó không xa và ngẩn người.

Nhìn thấy ông thế này, Trần Tiểu Sinh sợ lắm, vội vàng mở miệng gọi tên ông.

Thế này e không phải là đã bị yểm chứ.

Nhìn thấy ông vẫn không có phản ứng, Trần Tiểu Sinh đã hạ quyết tâm. Vừa mới chuẩn bị cho ông hai bạt tai, tay còn chưa chạm tới mặt của ông thì Cầu Quốc Hoa đã chớp chớp mắt, tỉnh táo lại.

Bình Luận (0)
Comment