Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 249 - Chương 249:

 Chương 249: Chương 249: Chương 249:

Thấy việc sắp thành, ai biết tên này ngay bước ngoặt cuối cùng lại ác độc thế, thẳng tay tát cho bản thân một cái sưng như đầu heo.

Thế này vừa khéo rất tốt, người ta đã hôn mê bất tỉnh, bọn chúng thì nửa biện pháp cũng không sử dụng được.

Nhập vô người?

Nói đùa cái gì vậy, trên người anh ta vừa có tàn nhang vừa có chu sa vừa có bùa hộ mạng, bọn chúng nhiều lắm là dựa vào quỷ nhiều sức mạnh lớn, tạo thành một chút xíu ảnh hưởng cho anh ta, hiện tại anh ta đã ngất, bản thân anh ta đã không thể làm việc nữa, việc bọn chúng có thể làm cũng chỉ là nhìn.

Chỉ suýt chút nữa thôi mà cũng thất bại, những quỷ hồn này suýt nữa đã bạo động, thế nhưng ai cũng không có lá gan vào trong xe.

Đây chính là cái người sống đó! Là người sống trên người có đủ loại đồ tốt, dưới tình huống bọn chúng không thương tổn tính mạng của anh ta thì có thể làm chút ảnh hưởng cho anh ta, hiện tại anh ta đã ngất, bọn chúng đã thật sự vô dụng rồi.

Ấm ức thì ấm ức, nhưng chúng nó cũng bó tay, chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài xe, chờ đợi Trần Tiểu Sinh tỉnh lại.

***

Một giấc này Bạch Trân Trân ngủ rất thoải mái, ngay cả mơ cô cũng không mơ, ngủ một mạch đến khi trời sáng trưng.

Lúc mở mắt ra, Bạch Trân Trân còn có một cảm giác rất không chân thật.

Cô ngáp một cái, chậm rãi ung dung từ trên giường bò xuống.

Sau khi bản án của Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ được giải quyết, cuối cùng tinh thần Bạch Trân Trân đã được thả lỏng một chút, không còn căng thẳng như trước đó nữa.

Cô tắm rửa, sửa soạn đơn giản, rồi ăn bữa sáng, bấy giờ mới chậm rãi ung dung đi làm.

Lúc vào nhà tang lễ, Bạch Trân Trân nhìn thấy Diệp Thanh Mị, ánh mắt của cô ta đo đỏ, trạng thái tinh thần rất không tốt.

Quan hệ giữa Bạch Trân Trân và cô ta rất tốt, nhìn thấy dáng vẻ đó của Diệp Thanh Mị, cô bước nhanh tới.

"Thanh Mị, chị sao vậy?"

Ngay từ đầu Diệp Thanh Mị còn nhẫn nhịn, nhưng khi Bạch Trân Trân hỏi thăm cô ta thế nào, Diệp Thanh Mị đã không nhịn được nữa, cô ta ôm Bạch Trân Trân, miệng há ra, lập tức gào khóc.

"Trân Trân, rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt? Sao anh ta không cần tôi nữa?"

Hiện tại đang là trong đại sảnh nhà tang lễ, vào giờ này người tới làm đã không ít, Diệp Thanh Mị thế này nếu để cho người ta nhìn thấy, không phải chuyện gì hay.

Bạch Trân Trân lập tức dẫn Diệp Thanh Mị tới phòng làm việc của đối phương, nhẹ giọng thì thầm dỗ dành cô ta.

"Thanh Mị, chuyện là như thế nào? Chị đừng khóc, nói cho em nghe đã có chuyện gì xảy ra thế?"

"Thanh Mị, chị khóc không giải quyết được vấn đề, chị nói cho em nghe trước đã, rốt cuộc sự việc là như thế nào?"

Bạch Trân Trân giật hết tấm khăn giấy này đến khăn giấy khác cho Diệp Thanh Mị, cô ta khóc hu hu, nước mắt có lau thế nào cũng không lau khô được.

Nhìn thấy cô ta thế này, Bạch Trân Trân chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành cô ta.

Qua rất lâu sau đó, cuối cùng Diệp Thanh Mị đã hòa hoãn rồi, không tiếp tục khóc nữa, và Bạch Trân Trân cũng từ trong những lời kể đứt quãng của cô ta mà biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Thanh Mị có một người bạn trai là thanh mai trúc mã, hai người lúc mười lăm tuổi đã ở bên nhau, tình cảm vẫn luôn rất tốt, trước đó không lâu bạn trai của cô ta còn cầu hôn với Diệp Thanh Mị, hai người cũng từng gặp phụ huynh hai bên rồi, ngày cuối cũng đã được định ra.

"Rõ ràng Kiệt yêu chị thế, sao có thể chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi?"

"Chị không tin, chị không tin, hu hu hu hu..."

Diệp Thanh Mị nói một hồi, nỗi buồn lại lan tràn, cô ta không khống chế nổi tâm trạng của mình, bụm mặt khóc lên hu hu hu.

Cô ta nói giữa trưa hôm qua cô ta tan tầm sớm, vốn là muốn cho Trần Kiệt một bất ngờ, kết quả cô ta đến nhà Trần Kiệt thì đã bắt gian tại giường Trần Kiệt và một người phụ nữ khác.

Bạch Trân Trân: "..."

Biểu cảm trên mặt cô càng thêm phức tạp, muốn an ủi Diệp Thanh Mị nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Đã bắt gian tại giường rồi còn muốn làm gì chứ? Đã thế này còn cảm thấy Trần Kiệt yêu cô ta?

Bạch Trân Trân không thân quen với người tên Trần Kiệt này, nguyên chủ thì đã từng gặp anh ta mấy lần, nhưng ấn tượng cũng không phải quá sâu, điều này khiến mặc dù Bạch Trân Trân sau khi đã tìm kiếm trong trí nhớ một phen nhưng vẫn không tìm ra được hình tượng cụ thể.

Nhưng nhìn Diệp Thanh Mị khóc thảm thương thế, Bạch Trân Trân cũng chỉ có thể trấn an tâm trạng của cô ta trước.

"Liệu trong đó có hiểu lầm gì rồi không?"

Bạch Trân Trân cân nhắc nói: "Chị có trò chuyện tử tế với Trần Kiệt chưa?"

Diệp Thanh Mị khóc nói: "Anh ấy chia tay với chị, nhất định phải sống với con ả điếm thúi kia. Chị không phục, hai bọn chị đã ở bên nhau lâu như vậy, tại sao anh ấy phải vì một con điếm thúi đó mà vứt bỏ chị?"

Bình Luận (0)
Comment