Đang nói, trong giọng Diệp Thanh Mị cũng tăng thêm mấy phần oán hận, giọng điệu cũng trở nên hơi điên rồ.
"Chị yêu anh ấy tới vậy, sao anh ấy có thể phản bội chị? Chị nhất định phải khiến anh ấy trả giá đắt..."
Đang nói, gương mặt của cô ta vặn vẹo, răng nghiến lại kêu ken két, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Sự thay đổi của cô ta đã rơi vào trong mắt của Bạch Trân Trân, nghe giọng nói chất chứa đầy oán hận của cô ta, Bạch Trân Trân vươn tay nâng đầu Diệp Thanh Mị lên, cưỡng ép cô ta nhìn mình.
Ánh mắt Diệp Thanh Mị đã mất đi tiêu cự, vẻ mặt bị hận thù che kín, giữa hai đầu lông mày hiện khí đen tối đen.
Đây là oán khí nhập thể rồi sao?
Trong lòng Bạch Trân Trân hơi hoảng, không lo được cái khác, cắn nát ngón giữa nhấn vào mi tâm của Diệp Thanh Mị.
Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", giống như là có thứ gì vỡ vụn ra, khí đen giữa hai đầu lông mày của Diệp Thanh Mị rút đi, oán hận trên mặt cũng biến mất không sót lại chút gì, đôi mắt cô ta lại có tiêu cự, sau khi rên nhẹ một tiếng thì đôi mắt của cô ta khép lại, hôn mê bất tỉnh.
Bạch Trân Trân tay mắt lanh lẹ ôm Diệp Thanh Mị, sau đó rón rén đặt cô ta lên ghế sa lon.
Lúc mới vừa tiếp xúc với Diệp Thanh Mị, Bạch Trân Trân không có phát hiện vấn đề của cô ta, lúc biết Diệp Thanh Mị bộc phát ra oán khí, Bạch Trân Trân mới nhận ra kỳ lạ.
Nhìn Diệp Thanh Mị đang ngủ say, trái tim của Bạch Trân Trân dần dần nặng nề, cô càng nhận thức rõ được thực lực của mình vẫn quá kém cỏi.
Dù sao năng lực trên người cô đều rất quái lạ, không biết từ đâu lòi ra, khẳng định là nguyên chủ không có loại năng lực này, điều này có thể biết từ trong trí nhớ của cô ấy. Và mặc dù Bạch Trân Trân có thể tay không tiếp xúc với quỷ hồn, cũng có thể tạo thành áp chế với lệ quỷ, nhưng càng nhiều là lỗ mãng xông lên. Hiện tại cô biết cắt giấy người, vẽ bùa bình an, ngoài ra còn biết may túi chu sa, đây đều là những thứ ngoại môn nhất, cô chỉ biết da lông mà thôi.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Thanh Mị, Bạch Trân Trân phát hiện, hình như ngay cả độ tin cậy của con mắt mình cũng không cao, trước lúc Diệp Thanh Mị bộc phát ra vấn đề này, cô không hề phát hiện trên người cô ta có vấn đề. Nhưng rõ ràng Diệp Thanh Mị đã bị oán khí nhập thể rồi, nếu như không phải Bạch Trân Trân dùng máu của mình xua đuổi oán khí cho cô ta kịp thời thì cô nghi là Diệp Thanh Mị đang trong loại trạng thái này sẽ làm ra những chuyện cực kỳ đáng sợ. Hoặc là giết Trần Kiệt, hoặc là tự sát, dùng phương thức quyết liệt để mình biến thành lệ quỷ.
Tình huống hiện tại này của Diệp Thanh Mị có chút giống như Từ Phong, trước khi chết đã oán khí quấn thân, sau khi dùng cách thức tự sát dữ dội, sợ là sẽ lập tức chuyển hóa thành lệ quỷ giết người không phân biệt.
Bạch Trân Trân ngưng thần tĩnh khí, đánh giá tỉ mỉ Diệp Thanh Mị một phen, không tha cho bất kỳ chỗ là lạ nào.
Sau khi đánh giá cô ta giống như máy quét ảnh một lúc, ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào tay phải của Diệp Thanh Mị.
Trên tay phải của Diệp Thanh Mị có một nhẫn kim cương nho nhỏ, kim cương phía trên chiếc nhẫn chỉ to chừng hạt gạo, không nhìn kỹ thì sẽ nhìn không ra.
Ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào chiếc nhẫn đó, lông mày dần dần nhíu lại.
Chiếc nhẫn này nhìn như không có vấn đề gì, chỉ là một chiếc nhẫn phổ thông mà thôi, nhưng trực giác của Bạch Trân Trân lại nói cho cô rằng chiếc nhẫn này không đơn giản.
Cô vươn tay ra, lấy chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Thanh Mị xuống.
Lúc gỡ chiếc nhẫn xuống, Bạch Trân Trân luôn quan sát nét mặt của Diệp Thanh Mị, vào khoảnh khắc chiếc nhẫn được tháo xuống, thần sắc của Diệp Thanh Mị cũng theo đó thả lỏng hơn chút, Bạch Trân Trân càng xác định chiếc nhẫn này có vấn đề. Nhưng khi cô cầm chiếc nhẫn ở trong tay, nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn nhìn không ra vấn đề gì. Chiếc nhẫn này nhìn như một chiếc nhẫn phổ thông, cửa hàng vàng bạc đá quý bên ngoài chỗ nào cũng có thể thấy được, không hề có chút gì là kỳ lạ.
Lông mày của Bạch Trân Trân chậm rãi nhíu lại, do dự một lát, cô đeo chiếc nhẫn này vào ngón giữa tay phải của mình.
Ngay giây phút chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay, Bạch Trân Trân cảm thấy ngón tay của mình như bị kim đâm, có cảm giác đau đớn rất nhỏ xảy ra, ngay sau đó cô nhìn thấy tầng tầng oán khí màu đen xông ra từ trong ngón tay, dũng mãnh lao vào trong thân thể cô. Riêng chiếc nhẫn đó thì còn có điều kiện hành động đặc thù, phải đeo vào ngón tay mới có thể hành động. Những oán khí màu đen giống như nổi điên mà vọt mạnh vào trong thân thể Bạch Trân Trân, nhưng mà bọn chúng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa chạm vào thân thể của cô thì đã kêu cái "bịch" và mất tăm. Oán khí phía sau muốn chạy, nhưng ngay giây phút đó đã sinh ra phản ứng dây chuyền,"bịch bịch bịch"... Tất cả oán khí màu đen đã biến mất không thấy đâu. Đợi đến khi tất cả oán khí màu đen đều biến mất thì chiếc nhẫn vừa mới được cô đeo vào ngón giữa cũng vang lên tiếng răng rắc và đứt gãy thành mấy khúc, rơi trên sàn nhà.