Bạch Trân Trân: "!!!!"
Không phải chứ, cái thứ này giòn vậy sao? Mới thế đã bị căng đến đứt rồi?
Nét mặt của Bạch Trân Trân càng thêm phức tạp, cô thở hắt ra một hơi, xoay người nhặt các khúc gãy của chiếc nhẫn trên mặt đất.
Sau khi bị đứt gãy, chiếc nhẫn nhìn như cũng không có vấn đề gì, nhưng chỉ trong một chiếc nhẫn nho nhỏ vậy, thế mà ẩn chứa nhiều oán khí tới thế.
Quả nhiên, thủ đoạn Huyền Môn quỷ quyệt ly kỳ, không phải một kẻ tay mơ gì cũng không rõ có thể hiểu được.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng của Bạch Trân Trân lại trở nên nặng nề.
Nếu như không có cách nào nhìn ra thấu triệt, thế có phải cô rất dễ bị trúng chiêu hay không?
Có điều trên người cô có một ít sức mạnh kỳ quái, những vật này không ảnh hưởng đến cô nhiều cho lắm.
Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, cô còn có một đồ đệ.
Cô có thể dựa vào sức mạnh thần bí của mình mà lỗ mãng đâm đầu vào, còn Trần Tiểu Sinh thì sao?
Hơn nữa còn có Ông Tấn Hoa, Từ Phong...
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, đè ép tư tưởng lo lắng xuống.
Được rồi, bây giờ nghĩ những chuyện đó cũng không có lợi ích gì, trước tiên giải quyết ổn thỏa chuyện trước mắt đã.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân bóp huyệt Nhân Trung, khiến Diệp Thanh Mị tỉnh lại.
Diệp Thanh Mị sau khi tỉnh lại thì tinh thần không tốt lắm, trong mắt hiện đầy vẻ mờ mịt, cô ta vươn tay che đầu của mình, kêu khẽ một tiếng: "Đau quá..."
Rõ ràng buổi tối hôm qua thời điểm ngủ cũng không tính là muộn, sao đầu đau như thế chứ?
Bạch Trân Trân đỡ cô ta ngồi dậy, quan tâm hỏi: "Chị không sao chứ?"
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa giúp cô ta lau trán, làm thư giãn sự khó chịu của cô ta.
Rất nhanh Diệp Thanh Mị đã khỏe lại, trên mặt cũng có thêm mấy phần huyết sắc, Bạch Trân Trân thở dài một hơi, đưa chiếc nhẫn đã đứt thành mấy khúc đến trước mặt Diệp Thanh Mị.
"Thanh Mị, thật xin lỗi, chiếc nhẫn đính hôn của chị bị em không cẩn thận làm hư."
Diệp Thanh Mị "hả" một tiếng, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn đính hôn trong lòng bàn tay của Bạch Trân Trân, lông mày của cô ta chậm rãi nhíu lại, không quá xác định nói: "Chiếc nhẫn là em làm hư?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Tình trạng lúc nãy của chị kỳ lạ lắm..."
Cô tỉ mỉ nói chuyện mới vừa xảy ra cho Diệp Thanh Mị, vẻ ngơ ngác trên mặt cô ta càng ngày càng nhiều: "Nhìn thấy anh Kiệt vượt quá giới hạn? Bắt gian anh ấy tại giường? Không có khả năng, anh Kiệt sẽ không làm chuyện như vậy."
Diệp Thanh Mị không biết vì sao Bạch Trân Trân lại nói những lời này, có điều vì phòng ngừa Bạch Trân Trân hiểu lầm chồng chưa cưới của mình, cô ta vẫn kiên nhẫn giải thích nói: "Anh Kiệt ra khỏi nhà, chiều hôm qua chị đã về nhà, chị cũng không có đến chỗ anh Kiệt."
Đang nói, ánh mắt Diệp Thanh Mị đặt vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của Bạch Trân Trân, do dự một lát, mới nhỏ giọng nói: "Đây cũng không phải là chiếc nhẫn đính hôn của chị, chiếc nhẫn đính hôn anh Kiệt tặng cho chị là hoàng kim, không phải kim cương."
Khác với những người khác, Diệp Thanh Mị không thích nhẫn kim cương hiện tại đang lưu hành, cô ta càng thích cảm giác hoàng kim mang lại, cho nên chiếc nhẫn Trần Kiệt tặng cho cô ta là hoàng kim. Có điều Diệp Thanh Mị sợ lúc làm việc sẽ làm mất chiếc nhẫn, hơn nữa chiếc nhẫn đính hôn quan trọng đưa đến nhà tang lễ cũng không tốt lắm, cho nên lúc làm việc từ trước đến nay cô ta đều không đeo nhẫn.
Bạch Trân Trân: "Không phải của chị?"
Diệp Thanh Mị gật đầu: "Đúng, không phải của chị."
Xem ra sự việc có chút nghiêm trọng.
Khuôn mặt Bạch Trân Trân nghiêm túc, nắm cánh tay của Diệp Thanh Mị, nghiêm túc nói: "Những lời em vừa nói với chị không phải là nói đùa, đó là những chuyện vừa mới xảy ra, chị đột nhiên mất khống chế..."
Mặc dù những thứ Bạch Trân Trân nói nghe như chuyện thần thoại, nhưng Diệp Thanh Mị không hoài nghi lời cô nói. Bạch Trân Trân không phải là người biết nói láo, cô đã nói như vậy, vậy nhất định là thật.
"Thanh Mị, chị suy nghĩ kỹ càng thử xem, trên đường tới đây chị có gặp được người nào không, có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không? Hoặc là chị có từng ngẩn ngơ rồi cảm thấy mình quên đi cái gì đó."
Trước đó Bạch Trân Trân còn tưởng rằng là chiếc nhẫn đính hôn Trần Kiệt tặng có vấn đề, nhưng Diệp Thanh Mị đã phủ nhận điểm này, như vậy thì có thể là lúc Diệp Thanh Mị đang tới nửa đường gặp phải chuyện gì mới khiến cho cô trúng chiêu.