Diệp Thanh Mị cảm thấy nhất định là Bạch Trân Trân khiêm tốn, cô trang điểm cho tử thi giỏi vậy, vẽ bùa chắc chắn cũng lợi hại trác tuyệt.
"Trân Trân, cám ơn em."
Diệp Thanh Mị thành tâm thành ý cảm ơn Bạch Trân Trân một tiếng, sau đó cẩn thận cất lá bùa hộ mạng đó vào.
Bạch Trân Trân không nói gì nhiều với cô ta nữa, sau khi đã căn dặn hai câu đơn giản thì đứng dậy rời khỏi đây.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Từ Diệp Thanh Mị thì tâm trạng của Bạch Trân Trân càng ngày càng trở nên nặng nề, vừa rồi cô không có nói rõ với Diệp Thanh Mị, bởi vì đây chỉ là suy đoán và hoài nghi mông lung của cô mà thôi.
Cô có chút hoài nghi, Diệp Thanh Mị trúng chiêu, có khả năng có chút liên quan đến cô. Chiếc nhẫn đối phương cho Diệp Thanh Mị, chưa chắc là nhằm vào Diệp Thanh Mị, còn có thể là nhằm vào cô.
Loại suy đoán này không hề có nguyên do gì, nhưng không biết vì sao, Bạch Trân Trân cảm thấy khả năng này rất lớn.
Cô đột nhiên nghĩ tới nguyên chủ chết bất đắc kỳ tử không thể hiểu được, luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện có khả năng liên quan đến bàn tay ma quái phía sau màn.
Trong lòng cô suy ngẫm đủ loại suy nghĩ, nhưng bước chân chưa từng ngừng, rất nhanh đã đến phòng làm việc của mình.
Sau khi tiến vào phòng làm việc, cô nhìn cái bàn trống không, lông mày hơi nhíu.
Buổi sáng cô có thói quen uống cà phê, Trần Tiểu Sinh chỉ cần tới sớm hơn cô thì đều sẽ chuẩn bị cho cô một ly cà phê ngon. Nếu như Trần Tiểu Sinh có chuyện gì không đến, cũng sẽ đặc biệt gọi điện thoại nói cho Bạch Trân Trân một tiếng.
Trần Tiểu Sinh là một người rất dông dài cũng rất dính người, anh ta ở đơn vị, chỉ cần không có việc thì gần như sẽ bám rễ ở trong văn phòng của Bạch Trân Trân. Nếu như anh ta có việc cần làm, cũng sẽ chạy đến nói một tiếng với Bạch Trân Trân trước, đang làm việc, nếu anh ta không ở nhà tang lễ thì sẽ điện thoại không ngừng, bảo đảm khai báo rõ rành rành mạch mình đã đi đâu, đã làm gì.
Nhưng bây giờ, anh ta không có tới, cũng không nói với mình nguyên nhân...
Trong lúc ngẩn ngơ Bạch Trân Trân đã đột nhiên nhớ tới, hình như từ hôm qua đến bây giờ, Trần Tiểu Sinh chưa từng gọi điện thoại cho cô.
Cái này hiển nhiên không phù hợp tính cách của Trần Tiểu Sinh.
Trước đó cô ghét Trần Tiểu Sinh gọi điện thoại đáng ghét, từng nói với anh ta nhiều lần, nhưng dù Bạch Trân Trân nói anh ta thì Trần Tiểu Sinh vẫn không có vẻ gì là muốn thay đổi.
Thế là đột nhiên đổi tính rồi?
Trong lòng Bạch Trân Trân sinh ra chút bất an, cô bước nhanh đi tới bên cạnh bàn làm việc, chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Tiểu Sinh.
Nhưng khi mới vừa đi tới bên bàn, cô đã thấy một tờ giấy đặt ở dưới bút máy, Bạch Trân Trân đen mặt cầm tờ giấy lên.
Tờ giấy là Trần Tiểu Sinh viết, anh ta nói một vài chuyện rắc rối, Cầu Quốc Hoa nhất quyết kéo anh ta đi đến thôn Trần Gia, anh ta không đi sẽ sa thải anh ta, cho nên anh chỉ có thể đi theo.
"Sư phụ, sư phụ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cẩn thận, có chuyện gì tôi sẽ để chú Cầu xung phong trước, tôi chắc chắn sẽ không ngoi đầu lên."
Nhìn thấy những lời viết trên tờ giấy này sắc mặt Bạch Trân Trân đen như đáy nồi, cô hít sâu vài hơi, vẫn không đè được phẫn nộ đang cuồn cuộn trong lòng.
Ngày hôm qua cô đã cảm thấy Cổ Anh Hùng gọi Trần Tiểu Sinh đến thôn Trần Gia là kỳ lạ, trong lòng cô luôn cảm thấy bất an, cảm thấy nếu Trần Tiểu Sinh thật sự đi, khẳng định sẽ xảy ra một vài chuyện rất tồi tệ.
Cho nên cô bằng lòng nói dối để ngăn cản Trần Tiểu Sinh không cho phép anh ta đi, đồng thời còn "đóng gói" Cầu Quốc Hoa qua đó.
Kết quả cuối cùng Trần Tiểu Sinh không tránh được, Cầu Quốc Hoa vậy mà bức ép Trần Tiểu Sinh nhất định phải đi, anh ta không đi còn muốn sa thải anh ta.
Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy rất hoang đường buồn cười, Trần Tiểu Sinh vội vàng tới mức ngay cả điện thoại cũng không kịp gọi cho cô?
Bạch Trân Trân không đè nén được lửa giận móc điện thoại từ trong túi ra gọi cho Trần Tiểu Sinh.
Nhưng cô gọi điện thoại thì từ đầu đến cuối vẫn không có người kết nối.
Mặt Bạch Trân Trân đen thui, bấm số điện thoại của Cầu Quốc Hoa, điện thoại của ông và Trần Tiểu Sinh, đều không có người nghe.
Khẳng định là bên thôn Trần Gia có tín hiệu, nếu không điện thoại của Cổ Anh Hùng sẽ không thể gọi được, nhưng Trần Tiểu Sinh và Cầu Quốc Hoa đều đồng thời mất liên lạc, điều này nếu không có vấn đề mới là lạ.
Bạch Trân Trân tức giận một hồi lâu mới thở hắt ra một hơi, bấm số điện thoại của Cổ Anh Hùng.