Điện thoại vẫn không có người bắt máy, nhưng Bạch Trân Trân lại hết sức kiên nhẫn, sau khi bấm gọi liên tiếp hơn năm mươi cuộc điện thoại, cuối cùng đối phương đã nhận điện thoại.
Giọng nói quen thuộc của Cổ Anh Hùng từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: "Chị Trân Trân, sao chị gọi điện thoại cho em?"
Giọng nói của Bạch Trân Trân cũng trở lại bình thường, nghe không ra khác lạ nào, cô nói: "Anh Hùng, Tiểu Sinh và chú Cầu đang ở chỗ cậu sao? Không phải cậu nói hôm nay sẽ có thể trở về rồi sao? Khi nào mọi người về đến?"
Đầu bên kia điện thoại im lìm thật dài thật lâu, ngay lúc Bạch Trân Trân tưởng là đối phương sẽ không mở miệng thì Cổ Anh Hùng đã mở miệng, giọng nói của cậu ta nghe vẫn là giọng nói quen thuộc đó, nhưng lời nói ra lại cực kỳ quái đản.
"Chị Trân Trân, chị cần gì phải giả ngu chứ?"
"Hì hì hì hì..."
Đang nói, đối phương đã nở nụ cười như một thằng điên.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô yên lặng dập điện thoại máy, khuôn mặt sa sầm bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Lần này người không ngừng gọi điện thoại đổi thành đối phương, Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm điện thoại đặt trước mặt, vươn tay cầm nó lên.
"Chị Trân Trân, tính tình của chị sao lại kém thế chứ? Em còn chưa..."
Bạch Trân Trân lại cúp điện thoại, đồng thời nhét điện thoại vào trong ngăn tủ.
Chuông điện thoại tiếp tục vang lên, tiếng chuông cách một ngăn tủ vang lên liên tục, ngược lại đã không còn chói tai vậy nữa, đoán chừng là bởi vì vẫn luôn không có người nghe máy nên rất nhanh tiếng chuông đã trở nên yên tĩnh, không còn vang lên nữa.
Trần Tiểu Sinh, Cổ Anh Hùng, Cầu Quốc Hoa...
Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, ngồi dựa vào ghế dựa.
Đây thật đúng là cho cô một vấn đề khó khăn không nhỏ nhỉ, đi hay là không, đó là một vấn đề lớn.
Hiện tại cô gần như có thể xác định, đối phương là nhằm vào cô mà đến.
Trước tiên là thông qua Cầu Quốc Hoa tìm đến cô, để cô đến thôn Trần Gia, cô giao việc cho Cổ Anh Hùng, Cổ Anh Hùng đã gọi điện thoại tìm Trần Tiểu Sinh hỗ trợ, cô không cho phép Trần Tiểu Sinh đi, Cầu Quốc Hoa lại xông ra, nhất định phải khiến anh ta qua đó...
Nhìn thì như có vẻ như đối phương nhất định phải khiến cho Cổ Anh Hùng bị trói buộc trong thôn Trần Gia, nhưng nếu cẩn thận ngẫm nghĩ sẽ phát hiện đây đều là nhằm vào cô mà bày thế cờ.
Mục đích cuối cùng nhất của đối phương chính là khiến cô đến thôn Trần Gia.
Tay Bạch Trân Trân giơ lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm của mình, muốn phá cục cũng không phải là không có biện pháp, nhưng Bạch Trân Trân hoài nghi làm như vậy là uống rượu độc giải khát.
Đối phương thua kế này sẽ còn bày kế khác, nếu cô không đi, sân khấu này sẽ không đi xuống được.
Con tin đã bị trói lại rồi, cô còn có thể không đi qua sao?
Bạch Trân Trân mở cửa tủ, móc điện thoại ra, sau khi nhìn chằm chằm điện thoại một hồi thì Bạch Trân Trân gọi một số điện thoại.
Ước chừng nửa tiếng sau, xe Ông Tấn Hoa đã chạy tới cổng nhà tang lễ.
Lúc này Bạch Trân Trân cũng đã sớm chờ ở nơi đó, lúc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó, Bạch Trân Trân bước nhanh đi về phía xe.
Cửa xe mở ra, người xuống đầu tiên nhất là Ông Tấn Hoa, sau đó lại có bốn người từ trên xe bước xuống.
Hai nam hai nữ từ trên xe bước xuống theo sự dẫn đầu của Ông Tấn Hoa mà đi về phía Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, người tôi dẫn đến cho cô."
Ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào hai nam hai nữ đó, nghe Ông Tấn Hoa giới thiệu từng người cho cô.
Người đàn ông đầu đinh tên Kỳ Lỗi, người đàn ông tướng mạo kiệt ngạo bất tuân bên cạnh tên là Vương Chiêu. Người phụ nữ trẻ tuổi cắt tóc ngắn lỉa chỉa tên là Hách Cầm Vận, người phụ nữ ở một bên khác tết tóc đuôi ngựa tên là Đỗ Văn Khiết.
"Cô Bạch, những đại sư này là tìm đến dựa theo yêu cầu của cô, bọn họ đều đã từng hợp tác với sở cảnh sát, nhân phẩm hoàn toàn có thể tin được."
Sau khi giới thiệu cho hai bên, Ông Tấn Hoa lại nói với Bạch Trân Trân một câu.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.
"Anh thật là thật thà, giúp tôi tìm nhiều người thế này."
Bên thôn Trần Gia nhất định trăm phần trăm là có vấn đề, điểm này Bạch Trân Trân đã hoàn toàn xác định, biết đối phương có khả năng có mai phục, đó là thiết kế cạm bẫy để cô sang đó.
Nhưng Bạch Trân Trân đâu phải người ngu, biết rất rõ ràng đối phương có cạm bẫy, còn hấp tấp xông vào?
Đây không phải là tự tin, là tự đánh, cô chỉ là một con gà mờ, nếu thật sự xông lên, có lẽ chỉ là dâng món ăn mà thôi.
Cho nên cô đã liên hệ Ông Tấn Hoa, để anh giúp mình tìm mấy đại sư đến giúp đỡ.