Dù sao sở cảnh sát xem như là tìm đại sư hỗ trợ thì khẳng định cũng sẽ tìm ai đáng giá tín nhiệm, năng lực mạnh hay không mạnh tạm thời không nói, nhưng về mặt nhân phẩm khẳng định không có vấn đề.
Cảnh sát là cơ quan chấp pháp, còn có thể tìm những đại sư làm điều phi pháp hỗ trợ hay sao?
Có điều Bạch Trân Trân chỉ bảo Ông Tấn Hoa giúp một tay, cô không nghĩ tới Ông Tấn Hoa sẽ nhiệt tình vậy, lập tức tìm bốn người trợ giúp cho cô.
Trong lòng Bạch Trân Trân nói không cảm động là giả, cô vỗ vỗ cánh tay của Ông Tấn Hoa và thành tâm thành ý nói cám ơn.
"Trưởng khoa Ông, thật sự cám ơn anh."
Ông Tấn Hoa cười, mở miệng nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, cô Bạch, cô muốn đi thôn Trần Gia thật sao? Có cần tôi đưa mọi người đi không?"
Bạch Trân Trân do dự giây lát, lát sau mới nói: "Xe này chỉ có thể chở năm người nhỉ?"
Nếu như anh lại chở thêm, vậy nghĩa là quá tải.
Ông Tấn Hoa: "..."
Anh không có cân nhắc đến vấn đề này, nếu sớm biết như vậy, anh nên lái chiếc xe thương vụ kia tới, coi như có thêm một người nữa thì có thể ngồi được.
Sự việc trọng đại, Bạch Trân Trân cũng không biết sau khi đi qua sẽ gặp chuyện gì, khỏi phải nói xe không ngồi được, coi như ngồi được, cô cũng không có ý định để Ông Tấn Hoa đi.
"Anh Ông, tôi muốn đến thôn Trần Gia, nếu như chờ đến ngày mai chúng tôi chưa trở về, anh nhớ kêu người đi cứu chúng tôi."
Nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, người đàn ông kiệt ngạo bất tuân đó cười nhạo một tiếng, trong giọng nói xen lẫn mấy phần ngông cuồng, anh ta nói: "Hương Giang này đúng là không có nơi nào có thể luân hãm Vương Chiêu tôi đây, nếu như tôi cũng không có cách nào thoát ra, thế những người khác đi vào cũng là nộp mạng."
Thấy Vương Chiêu khẩu xuất cuồng ngôn, Kỳ Lỗi nhìn anh ta một cái, không lên tiếng. Còn Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết cũng không mở miệng nói chuyện, tình cảnh này trông Vương Chiêu ngông cuồng, ngầu, khoe mẽ hơi ngốc.
Vương Chiêu: "..."
Không ai cổ động, hình như anh ta hơi khó mà xuống đài...
Ngay lúc này, Bạch Trân Trân nhìn về phía Vương Chiêu, rất thành khẩn nói: "Đại sư Vương, vậy chuyện lần này đành nhờ anh, hi vọng anh có thể cứu ông chủ và các đồng nghiệp của tôi ra, về phương diện giá tiền anh đừng lo lắng, ông chủ của chúng tôi giàu lắm."
Cầu Quốc Hoa mở hẳn một nhà tang lễ, trừ nhà tang lễ ra, ông còn có việc buôn bán ngoài luồng, quan tài hủ tro cốt gì đó, quả thật là một con rồng quàn linh cữu và mai táng.
Bạch Trân Trân dẫn người đi cứu ông, ông trả nổi tiền.
Bạch Trân Trân rất xinh đẹp, hôm nay lúc tới làm việc, cô còn cố ý ăn diện, nhìn càng kiều diễm đẹp xinh, khiến người ta không dời nổi mắt.
Vốn dĩ Vương Chiêu hơi không xuống đài được, nhưng thấy cô gái xinh đẹp như Bạch Trân Trân, còn nói chuyện khách sáo với anh ta như vậy, Vương Chiêu càng cảm thấy lâng lâng.
"Cô Bạch, cô yên tâm, mặc kệ sự việc ra sao, đã vào tay tôi thì đều là chuyện nhỏ mà thôi, tôi có thể giải quyết."
Bạch Trân Trân cười hàn huyên hai câu cùng Vương Chiêu, thấy thời gian đã không còn nhiều lắm, cô bèn dẫn đám người này lên xe.
Ông Tấn Hoa đứng ngoài xe, cúi đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân đang ngồi vị trí lái.
"Cô Bạch, cô nhất định phải trở về."
Bạch Trân Trân cười hồn nhiên một tiếng, gật đầu mạnh: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ trở lại."
Ông Tấn Hoa nhìn nụ cười xán lạn của Bạch Trân Trân, vốn dĩ còn có chút thấp thỏm bất an, lúc này cũng chầm chậm trở nên an ổn.
Bạch Trân Trân biết lái xe, mặc dù Hương Giang theo luật là bên trai, khác với đại lục theo luật là bên phải, nhưng Bạch Trân Trân có ký ức của nguyên chủ, những việc này đối với cô cũng không phải là việc khó gì.
Cô không có nói thêm gì với Ông Tấn Hoa, rất nhanh đã khởi động xe rời đi.
Những người này đều là đại sư, mặc dù thuộc môn phái khác nhau, nhưng có thể được sở cảnh sát mời qua làm cố vấn đặc biệt thì khẳng định là có chút tài năng.
Ông Tấn Hoa ở phương diện này có lẽ là sẽ không gài bẫy cô.
Bạch Trân Trân nhanh chóng nói những chuyện xảy ra từ hôm qua cho tới hôm nay.
"Khẳng định là thôn Trần Gia có vấn đề, tôi tài sơ học thiển, học nghệ không tinh, vẫn xin các vị tiền bối hỗ trợ, giúp tôi cứu người ra."
Bốn người trên xe nhẹ gật đầu, bày tỏ mình biết rồi.
Ngoại trừ Vương Chiêu ra, những người còn lại đều không phải là người nói nhiều, có lẽ là chuyện mới vừa xảy ra khiến Vương Chiêu có rất nhiều hảo cảm dành cho Bạch Trân Trân, cho nên anh ta cứ câu được câu không trò chuyện cùng Bạch Trân Trân.