Có điều đừng nhìn Vương Chiêu không đáng tin cậy, nhưng những chuyện anh ta biết đúng là không ít, chỉ dựa vào những lời Bạch Trân Trân nói đã suy đoán được một chút đối phương dùng tà thuật gì.
"Cô Bạch, căn cứ lời cô nói, có lẽ là bàn tay ma quái phía sau màn dùng biện pháp theo loại hình Nhiếp Hồn Thuật, rút một chút linh hồn của bọn họ, thông qua một chút linh hồn đó để gây ảnh hưởng bọn họ."
Nhiếp Hồn Thuật được xem như là một môn pháp thuật tương đối cao thâm, người có ba hồn bảy phách, tứ gọi là Nhiếp Hồn Thuật, thật ra cũng không phải là rút hồn phách ra ngoài, mà là rút một bộ phận của hồn phách, lợi dụng một bộ phận hồn phách này để tư tưởng và hành động của người khác
Đương nhiên, bởi vì linh hồn Nhiếp Hồn Thuật lấy đi cũng không nhiều, người bình thường cũng rất khó xảy ra vấn đề gì. Dù sao bọn họ không phải bị người nhập vào người, linh hồn vẫn là bản nhân bọn họ, chỉ là có một chút bị thu đi.
Nếu như nhất định phải hình dung, Nhiếp Hồn Thuật chính là biến người thành người rối có tính cơ động rất mạnh, lúc không cần thì để bọn họ duy trì dáng vẻ ban đầu, một khi cần thì lập tức biến bọn họ thành dáng vẻ mình cần.
"Về phần thôn Trần Gia, người chết có lẽ là người chết thật, có điều tôi hoài nghi không phải tám người, mà là chín người."
Tại Hoa Hạ, chín là một số lượng đặc biệt, nó là số lượng gần viên mãn, nhưng lại thiếu hụt rõ ràng một con số, nếu như thi triển tà thuật, sẽ thường xuyên dùng số chín làm trận pháp...
Vương Chiêu còn tưởng rằng Bạch Trân Trân cũng giống như mình, cho nên lúc nói chuyện cũng không lo lắng thứ gì.
Những thứ này chỉ cần lúc bái nhập sư môn học tập thì đều sẽ có người đến dạy, dù sao thuật pháp Huyền Môn không phải là dựa vào chính mình tìm tòi là có thể tìm tòi được, vẫn cần người dạy mới được.
Lúc Ông Tấn Hoa mời bọn họ tới đã từng nói rất sáng tỏ, Bạch Trân Trân cũng làm cố vấn đặc biệt của sở cảnh sát cho nên Vương Chiêu không có nghĩ về Bạch Trân Trân theo hướng như một trang giấy trắng.
Bạch Trân Trân thông qua Vương Chiêu, lại biết không ít thứ, và những thứ này, sẽ không viết trên những quyển sách rất lưu hành.
"Có điều cô yên tâm là được, nếu như mục tiêu của đối phương quả thật là cô, có lẽ sẽ không ra tay với ông chủ và đồng nghiệp của cô, không cần thiết lắm."
Nếu Bạch Trân Trân không đi, chẳng phải là của thủ đoạn những người kia không có tác dụng sao? Chí ít trước khi Bạch Trân Trân đi, bọn họ sẽ được an toàn.
Ba người ngồi ở hàng sau nhìn thấy dáng vẻ ân cần đó của Vương Chiêu, không hiểu sao cảm thấy có chút khó chịu.
Tên này ngày bình thường làm bộ ngông cuồng, ngầu, khoe mẽ, ai nói cũng không thích nghe, cũng không muốn nói nhiều mấy câu với người bên ngoài. Dáng vẻ đó cứ như nói chuyện thêm với người khác hai câu sẽ làm rớt giá anh ta. Kết quả hiện tại lại đảo ngược, thấy một cô gái xinh đẹp, người ta không tìm đến anh ta, anh ta đã hấp tấp nói không ngừng.
Ba người đằng sau không vừa mắt, nhưng cũng không tiện nói gì nhiều.
Về phần Bạch Trân Trân, cô cũng không cảm thấy có gì ác ý từ Vương Chiêu. Lúc anh ta nói chuyện rất có chừng mực, cũng không nói gì khiến cho người ta không thoải mái, hơn nữa những điều anh ta nói còn làm phong phú tri thức căn bản của Bạch Trân Trân, đương nhiên cô càng khách sáo với Vương Chiêu.
Đợi đến khi xe lên các khúc quẹo đường núi, Vương Chiêu không có mở miệng quấy rầy Bạch Trân Trân nữa.
Đỗ Văn Khiết ngồi ở phía sau xùy một tiếng, quay đầu nhìn bên ngoài.
Hách Cầm Vận vỗ vỗ cánh tay của Đỗ Văn Khiết, thấp giọng nói: "Chúng ta đến kiếm tiền, cái khác đừng suy nghĩ nhiều."
Về phần lời này, Đỗ Văn Khiết từ chối cho ý kiến, cô ta tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dường như phong cảnh phía ngoài rất hấp dẫn.
Xe được lái ước chừng một tiếng, cuối cùng đã tới nơi, Bạch Trân Trân liếc mắt là thấy chiếc xe thuộc về Cầu Quốc Hoa.
Cửa bên ghế lái phụ của xe mở rộng tự do, trên cửa xe còn bị vung một ít vật thể không xác định màu nâu đen, bụi cỏ trên đất hình như bị rất nhiều người dẫm đạp, đến bây giờ vẫn chưa trở lại bình thường.
Khóe mắt Bạch Trân Trân nhìn thấy một thứ sáng lấp lánh rơi dưới mặt đất, sắc mặt cô hơi đổi, ngừng xe lại, sau đó bước nhanh tới.
Trên mặt đất là một đồng hồ màu bạc, chiếc đồng hồ này là do lễ bái sư nên Bạch Trân Trân tặng cho Trần Tiểu Sinh, anh ta chỉ ước có thể kể cả tắm rửa cũng đeo ở trên người, sao lại để rơi ở đây?
Chiếc đồng hồ đeo tay này Bạch Trân Trân đã từng đặc biệt xử lý, sau khi cô học được vẽ bùa thì đã dùng dao khắc dấu khắc ở mặt sau đồng hồ một hình bùa hộ mạng, ngay giây phút lá bùa được khắc thành công, Bạch Trân Trân đã có cảm ứng, mặc dù không biết uy lực lớn hay nhỏ, nhưng có thể xác định, bùa hộ mạng có tạo nên tác dụng. Nhưng hiện tại, đồng hồ đã hỏng, lúc Bạch Trân Trân cầm đồng hồ đeo tay lên, mặt thủy tinh phía ngoài đã nát, trên mặt đồng hồ cũng xuất hiện vết nứt hình mạng nhện.