Sắc mặt cô nghiêm nghị, lật đồng hồ đeo tay lại.
Hình bùa ở mặt sau đã biến mất, Bạch Trân Trân vừa cầm đồng hồ đeo tay lên thì mặt sau đã vỡ thành mảnh vụn rớt xuống.
Sắc mặt Bạch Trân Trân rất khó coi, cô nhét đồng hồ đeo tay vào trong túi, nghiêng đầu nhìn về phía phiến rừng cây cách đó không xa.
Chẳng biết lúc nào Vương Chiêu đi tới bên người Bạch Trân Trân, thấy nét mặt cô không tốt, bèn hỏi một câu: "Cô vừa phát hiện được cái gì rồi?"
Bạch Trân Trân nói đúng sự thật, nói: "Một bùa hộ mạng, đã hỏng."
Bùa hộ mạng hỏng, đã đại biểu cho việc Trần Tiểu Sinh đã gặp công kích, lại liên hệ đến đống mảnh hỗn độn mới nhìn thấy trên xe, sắc mặt Bạch Trân Trân càng khó coi.
May mắn không thấy vết máu, nếu không Bạch Trân Trân không biết hiện tại mình sẽ trông thế nào.
Vương Chiêu nhìn Bạch Trân Trân, mở miệng nói: "Có thể đưa bùa hộ mạng đó cho tôi nhìn một cái sao?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, lấy đồng hồ đeo tay ra đưa cho Vương Chiêu, đối phương nhìn thoáng qua đồng hồ, đương nhiên có thể nhìn ra hoa văn lá bùa Bạch Trân Trân từng điêu khắc ở phía trên, có thể sử dụng vật trung gian bên ngoài lá bùa để điêu khắc lá bùa, thiên phú của cô quả thật không thấp. Chỉ là đáng tiếc, có lẽ cô không có sư môn đàng hoàng, nếu không sẽ không hoàn toàn không biết gì về rất nhiều kiến thức bình thường của huyền học.
Vương Chiêu nghĩ vậy, sau đó lấy ra một tờ giấy vàng, nhanh chóng gấp thành một con hạc giấy nhỏ, con hạc giấy nhỏ lượn quanh vài vòng ở tay sau đó lập tức bay về phía rừng cây nhỏ cách đó không xa. Bạch Trân Trân lập tức đuổi theo, Vương Chiêu đi theo sau, ba người còn lại cũng không nói thêm cái gì, đi theo sau lưng bọn họ đi về phía rừng cây nhỏ.
Hôm nay trời đầy mây, mây đen trên trời dày đặc, tia sáng trong rừng cây càng ảm đạm, có điều trên thân con hạc giấy nhỏ tỏa ra ánh hào quang, trái lại không để cho người ta mất dấu.
Vương Chiêu là người nói rất nhiều, thế nhưng lúc này, anh ta có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Bạch Trân Trân, bởi vậy cũng không nói cái gì, chỉ đi sát bên cạnh cô không rời nửa bước.
Mảnh rừng nhỏ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, rất nhanh nhóm người đã xuyên qua rừng cây nhỏ.
Sau khi ra ngoài rừng cây nhỏ, Bạch Trân Trân thấy một thôn nhỏ ở nằm ở trũng núi, con đường dẫn vào thôn nhỏ đó chỉ có một con đường núi dốc đứng, cô không chần chờ chút nào, bước nhanh qua.
Vương Chiêu nhìn lướt qua thôn nhỏ đó, tiếp tục đi theo Bạch Trân Trân đi vào trong thôn, bước chân Kỳ Lỗi dừng lại chốc lát, nhưng vẫn đi theo.
Hiển nhiên Hách Cầm Vận cũng nhìn thấy thôn nhỏ bốn bề giáp núi. Cũng không biết có phải là do cách quá xa nên cô ta cảm thấy thôn nhỏ đó tạo cho người ta cảm giác rất không tốt.
"Chúng ta đi chứ?"
Hách Cầm Vận nhìn Đỗ Văn Khiết ở một bên không lên tiếng một cái, mở miệng hỏi một câu.
Đỗ Văn Khiết cong khóe môi, lạnh nhạt nói: "Theo cô."
Mặc dù các cô được Ông Tấn Hoa mời đi theo, nhưng không có ai quy định các cô nhất định phải giúp Bạch Trân Trân một tay, nếu như cảm thấy sự việc các cô không thể giải quyết, có lẽ hai người có thể không ra tay.
Cũng không có người nào quy định, những người kiếm tiền như các cô còn phải bồi cả bản thân vào.
Ánh mắt Hách Cầm Vận đặt vào Vương Chiêu theo sát sau lưng Bạch Trân Trân, khóe miệng cong cong, vẻ mặt hiện lên sự châm chọc: "Cô không thấy Vương Chiêu à? Ánh mắt của anh ta luôn dán vào người Bạch Trân Trân, hiện tại càng thêm một tấc cũng không rời theo sát phía sau cô ta."
Đang nói, Hách Cầm Vận liếc Đỗ Văn Khiết một cái, hỏi: "Thế này mà cô cũng có thể nhịn được?"
Cô ta nhớ rõ Đỗ Văn Khiết tình cảm dành cho Vương Chiêu không bình thường, loại thời điểm này, Vương Chiêu vây quanh Bạch Trân Trân, Đỗ Văn Khiết có thể nhịn được sao?
Khóe môi cong lên Đỗ Văn Khiết cười nhẹ, nụ cười chút lạnh nhạt: "Đây chính là bà chủ thuê của chúng ta, anh ta là vì kiếm tiền."
Người này Vương Chiêu nhìn là biết có tướng mạo trông như xem tiền tài như cặn bã, nhưng thật ra rất xem trọng tiền, chỉ cần không phạm pháp pháp, phạm luật đạo đức, không phải giết người cướp của, anh ta việc gì cũng làm.
Đỗ Văn Khiết tự nhận là cô ta hiểu rất rõ Vương Chiêu, hiện tại anh ta thế này, chỉ là vì kiếm tiền mà thôi.
Kiếm tiền mà, không xấu.
Đang khi hai người bọn họ nói chuyện, ba người bên kia đã đi xa, Đỗ Văn Khiết không nhìn Hách Cầm Vận nữa, đi về phía con đường núi đó trước một bước.
Hách Cầm Vận bỏ lại cuối cùng, một cơn gió thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo, Hách Cầm Vận thầm mỉm cười, là người cuối cùng bước lên đường núi.