Tình cảm cô ta dành cho Vương Chiêu không có chút dối trá, trước đây cô ta vẫn luôn không tỏ tình, nhưng cô ta tin biểu hiện của mình sẽ khiến Vương Chiêu biết, tình cảm cô ta dành cho anh ta sâu đậm cỡ nào.
Rõ ràng trước đây Vương Chiêu đối với ai cũng rất lạnh nhạt, nhưng khi đối với cô ta lại dịu dàng hơn rất nhiều, cô ta cho rằng những dịu dàng đó là dành riêng cho cô ta.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ Vương Chiêu đối với Bạch Trân Trân, Đỗ Văn Khiết mới nhận thức rõ, thiên vị là điều không có lý lẽ, không có nguyên do, hơn nữa loại thiên vị trắng trợn đó chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra.
Lẽ nào chỉ vì Bạch Trân Trân xinh đẹp rạng ngời, đã có thể dễ dàng có được tất cả sao?
Cô ta bỏ ra nhiều năm như thế tính là gì?
Đỗ Văn Khiết nghiến răng ken két, trong giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào.
"Vương Chiêu, anh đừng hối hận."
Vương Chiêu gần như bị bộ dạng này của Đỗ Văn Khiết chọc cho tức cười, mà anh ta cũng thực sự bật cười ra.
"Tôi có gì phải hối hận? Đỗ Văn Khiết, cô cho rằng cô là ai?"
Đỗ Văn Khiết không nỡ chỉ trích Vương Chiêu, đổ hết tất cả tội lên người Bạch Trân Trân, cô ta không muốn gây sự với Vương Chiêu nữa, sải bước đi về hướng Bạch Trân Trân, trong lúc nóng nảy, cô ta trực tiếp xé nát một lá bùa Ngũ Lôi tấn công Bạch Trân Trân.
"Bạch Trân Trân, đều là lỗi của cô."
Uy lực bùa công kích do Hách Cầm Vận vẽ vô cùng lớn, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng chói mắt đánh về phía Bạch Trân Trân, sau tiếng sét ầm ầm ầm, trên đất bị bùa Ngũ Lôi đánh nổ ra một cái hố to.
Tốc độ phản ứng của Bạch Trân Trân cực nhanh, sau khi phát giác được trạng thái của Đỗ Văn Khiết không đúng, cô lập tức đề cao cảnh giác, dùng tốc độ nhanh nhất lùi sang bên cạnh.
Cô thành công tránh được đòn tấn công này, nhưng lực công kích của bùa Ngũ Lôi là lực công kích mạnh nhất trong số bùa công kích.
Tuy Bạch Trân Trân tránh được đòn tấn công, nhưng dây đỏ trên tay lại bị dư âm quét tới, hoàn toàn cắt đứt liên kết với mọi người.
"Cô làm gì?"
Bạch Trân Trân cảm thấy mình thực sự là gặp tai bay vạ gió.
Tỏ tình thất bại, cô ta đi tấn công Vương Chiêu đi, tấn công cô làm gì? Cũng không phải cô bảo Vương Chiêu từ chối cô ta?
Đỗ Ngọc Khiết tỏ tình không thành liền tấn công cô, cách làm cũng quá lưu manh rồi nhỉ?
Đỗ Ngọc Khiết cắt đứt dây đỏ trên tay mình trước, sau đó hủy cả dây đỏ trên tay Bạch Trân Trân, người vốn bị dây đỏ buộc lại cứ như vậy mà phân tán ra.
Kỳ Lỗi đi ở trước nhất phát giác được không đúng, rất nhanh liền quay lại.
Nhìn mấy người phân tán ra, cùng với cái hố to bị bùa Ngũ Lôi nổ ra trên đất, biểu cảm trầm ổn đó của Kỳ Lỗi cũng biến mất.
"Đây là chuyện gì?"
Vừa nãy anh ta đi hơi nhanh một chút, đám người phía sau này nội đấu?
Đỗ Văn Khiết vốn còn muốn tiếp tục tấn công Bạch Trân Trân, nhưng lại bị Vương Chiêu ngăn lại, Hách Cầm Vận vô thức tiến lên một bước, chắn trước mặt Bạch Trân Trân.
Bốn người họ, hai người ở bên trái cái hố to, hai người ở bên phải cái hố to, song phương hình thành giằng co vi diệu.
Kỳ Lỗi đi tới nhìn người này, lại nhìn người kia, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi: "Cho nên ai có thể giải thích cho tôi một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Hách Cầm Vận vừa muốn lên tiếng giải thích, chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng sét trầm vang cuộn tới chân trời, giọt mưa to bằng hạt đậu lập tức từ trên bầu trời rơi xuống.
Mới đầu chỉ là một hai giọt, rất nhanh mưa lớn đã nối thành một vùng.
Hạc giấy trắng trước đó bị nước mưa thấm rã, nhưng nước mưa đổ ập xuống đã hình thành màn mưa dày nặng, tầm nhìn vô cùng thấp.
May mà lúc vừa mới xuống họ đại khái từng nhìn phương hướng của thôn làng, bây giờ cũng không còn xa thôn làng nữa, nếu chạy tới hoàn toàn kịp.
Chuyện vừa mới xảy ra bỏ qua, cũng không có ai sẽ cãi nhau trong mưa lớn, một đám người vội vã chạy về hướng Trần Gia Thôn.
Đường từ thôn ra ngoài không được sửa sang gì, khi không đổ mưa còn đỡ một chút, mưa lớn như vậy trút xuống, mặt đất đã sớm thành bùn lầy, họ đi vô cùng phí sức.
Họ tới vội, cũng quên mang theo ô, rất nhanh đã bị ướt sũng trong mưa lớn.
Nhưng may mà họ đã ở gần Trần Gia Thôn rồi, khi nhìn thấy cổng thôn của Trần Gia Thôn trong màn mưa, mấy người thở phào một hơi, tăng nhanh bước chân tiếp tục chạy về bên đó.