Người chạy ở trước nhất là Kỳ Lỗi, tiếp đó là Bạch Trân Trân, người còn lại theo phía sau cô, tiếng bước chân hỗn loạn bị tiếng mưa che lấp, cũng không nghe ra rốt cuộc có mấy người.
Lúc băng qua cổng thôn, Bạch Trân Trân cảm thấy thân thể của mình giống như xuyên qua thứ gì, cô khẽ nhíu mày, lại bị giọt mưa khá to rơi xuống không có thời gian nghĩ lung tung, cô lau mặt, cùng Kỳ Lỗi xông vào một gian nhà bỏ hoang ở cổng thôn.
Sau khi Kỳ Lỗi và Bạch Trân Trân đi vào, người phía sau cũng lần lượt xông vào.
Cho dù chỉ là dầm mưa một lúc như thế, trên người họ vẫn bị nước mắt làm cho ướt sũng.
Trước đây, Đỗ Văn Khiết còn đang chống đối Bạch Trân Trân, bây giờ cũng không màng những cái đó nữa, cô ta giơ tay lên, nặng nề lau mặt, đồ trang điểm không chống nước bị dày vò như vậy, lớp trang điểm trên mặt lập tức nhòe đi.
Khi cô ta nhìn thấy những thứ trên tay mình, sắc mặt cũng theo đó trở nên khó coi hơn.
Trạng thái của Hách Cầm Vận tốt hơn một chút, cô ta không thích trang điểm, vì vậy cũng không nhếch nhác bao nhiêu, cô ta quét mắt nhìn Đỗ Văn Khiết đã nhòe mất lớp trang điểm, lực chú ý sau đó rơi lên mặt Bạch Trân Trân.
Dáng vẻ lúc này của Bạch Trân Trân không có bao nhiêu khác biệt so với trước khi cô trang điểm, ngược lại bởi vì dầm mưa, trên mặt dính không ít giọt nước, tựa như phù dung lộ ra khỏi nước, càng thêm nổi bật.
Quả nhiên, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế này vẫn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô, ngược lại có thêm vài phần cảm giác xinh đẹp khác.
Cơn mưa này tới quá đột ngột, họ cũng không kịp phòng bị trên người, không ít đồ mang theo trên người đều bị nước mưa làm hỏng.
Mọi người lấy đồ mang theo ra, phát hiện hầu như đều hỏng cả, chỉ còn lại một số pháp khí không sợ mưa còn dùng được, giấy bùa gì đó đều mất đi hiệu nghiệm hết.
Một cơn mưa lớn ập tới, khiến họ trở nên tổn thất nghiêm trọng.
Căn nhà họ chạy vào trú mưa này đã bỏ hoang rất lâu, mái ngói trên trần nhà cũng đã hỏng không ít, chỗ thủng có nước mưa rơi xuống, nhưng còn có hơn một nửa mái nhà còn nguyên vẹn, mấy người họ không tới mức dầm mưa.
Quần áo Bạch Trân Trân mặc trên người mỏng manh, sau khi thấm mưa, quần áo dính lên người, ngược lại phô ra toàn bộ đường cong dáng người tinh xảo của cô.
Cô không để ý, trong T-shirt, quần dài còn có nội y, quần lót, thế này có vấn đề gì? Cô cũng không phải cởi trần đứng ở đây.
Nhưng chuyện Bạch trân Trân không để ý, lại có người để ý thay cô, Đỗ Văn Khiết vừa quay đầu, vừa hay nhìn thấy Bạch Trân Trân phô ra dáng người hoàn mỹ.
Càng trùng hợp hơn là, Vương Chiêu vừa hay quay đầu nhìn sang, khi nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Trân Trân, Vương Chiêu đột nhiên biến sắc, ánh mắt của anh ta láo liên tứ phía, nhưng hình như lại không nỡ dời mắt.
Sau khi nhìn thấy Vương Chiêu như vậy, Đỗ Văn Khiết lập tức nổi điên, cô ta tức đến mức hét to một tiếng: "Vương Chiêu, mắt của anh để ở đâu vậy?"
Vương Chiêu sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ lên, vô thức dời mắt, nhưng cho dù anh ta đã dời mắt, tai vẫn đỏ vô cùng, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn hồi thần.
Đỗ Văn Khiết đố kỵ tới đỏ mắt, cô ta không trách Vương Chiêu, lại hận lên đầu Bạch Trân Trân.
Đỗ Văn Khiết sải bước đi tới, đưa tay nắm lấy áo của Bạch Trân Trân.
"Cô làm gì vậy? Dụ dỗ người ta rất thú vị đúng không? Không dụ dỗ thì cô không sống nổi phải không? Tôi cho cô dụ dỗ người khác, tôi cho cô dụ dỗ người khác này!"
Nói xong, lực độ trên tay Đỗ Văn Khiết càng lớn, nhìn tình hình đó, giống như muốn xé nát áo của Bạch Trân Trân vậy.
Bạch Trân Trân bị Đỗ Văn Khiết đột nhiên nổi giận làm cho ngơ ngác, phát hiện dường như người này muốn xé nát đồ của cô, lửa giận trong lòng Bạch Trân Trân tăng vèo lên, cô nắm cổ tay của Đỗ Văn Khiết, kéo tay của cô ta ra.
"Đỗ Văn Khiết, có phải cô ấm đầu không?"
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, người này đột nhiên nổi điên, Bạch Trân Trân nổi giận, nắm tay cô ta càng dùng sức.
"Đầu của cô có thể tỉnh táo một chút cho tôi không? Tôi còn chưa tính chuyện cô dùng bùa Ngũ Lôi tấn công tôi, bây giờ cô còn tới gây sự với tôi, hổ không ra oai, cô tưởng tôi là mèo bệnh à?"
Trước đó Đỗ Văn Khiết đột nhiên dùng bùa Ngũ Lôi tấn công cô, nếu không phải Bạch Trân Trân phản ứng nhanh chóng, sợ là bùa Ngũ Lôi sẽ đánh nổ cô, tới lúc đó cô không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng bởi vì đột nhiên đổ mưa, Bạch Trân Trân còn chưa kịp so đo chuyện này, nào biết cô còn chưa nguôi ngoai cô ta lại gây sự với cô, Đỗ Văn Khiết là tới tìm cô trước.